← Quay lại trang sách

Chương 2133

Nhìn thần sắc Vương Thượng Vũ dần hiện vẻ hưởng thụ, từng đạo linh khí tràn đầy quán chú trên cơ thịt, óng ánh trong sáng như là thần hoàn gia thân.

Từ dưới chín tầng trời, hồ quang chớp sáng chuyển ngược xuống, kích đánh trên mặt nước, nện ra từng tầng từng tầng hơi nước.

Năng lượng linh hồn hung mãnh quanh không trung được dẫn dắt cấp tốc bao bọc lấy trọn cả con suối, quang huy thần dị, lộng lẫy chói mắt.

Dần dần, Vương Thượng Vũ nhịp thở đều đều như là lão tăng nhập định, tiến vào trạng thái tu luyện.

Tô Dật mỉm cười, nhàn nhạt nói một tiếng:

- Tu luyện cho tốt! Sáng mai ta tới gọi ngươi!

- Hồng lão, dược hiệu không đủ, phải dựa vào ngươi tùy thời tăng thêm dược liệu!

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Xích Phi Hồng, hai người cùng sóng vai đi ra cửa không gian thần bí.

Xích Phi Hồng bay lơ lửng bên người Tô Dật, vỗ vỗ ngực, nhìn lại Vương Thượng Vũ, cam kết nói:

- Gia hỏa này cách Bá Hoàng Chiến Thể chân chính còn xa lắm! Nếu có thể tận mắt nhìn thấy hắn triệt để kích hoạt Bá Hoàng Chiến Thể, vậy ta cũng tính là có phúc!

- Giao cho ngươi, ta phải ra ngoài xem xem có tìm được Tuyết Yên Thảo và Dưỡng Tinh Thần Nê trong Vân Tiên cổ tông không!

Tô Dật nhướng mắt lên, hướng về phía Xích Phi Hồng khẽ gật đầu.

Vân Tiên cổ tông đã tồn tại lâu đến vạn năm ở Thiên Man đại lục, tỷ lệ thứ như Tuyết Yên Thảo có trong cổ tông hẳn là lớn hơn bên ngoài nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Dật muốn dẫn Vương Thượng Vũ tu luyện một mình.

So với tiến vào nội phủ dẫn phát tranh chấp, không bằng tranh thủ thời gian, tập trung tu luyện, tìm được thứ cần thiết.

Những dược liệu này, nếu trong Vân Tiên cổ tông cũng không có, vậy thì Yểm Hải tuyệt cảnh chính là cơ hội duy nhất, Tô Dật tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Dặn dò Xích Phi Hồng mấy câu, thân hình Tô Dật khẽ xoay chuyển, thi triển ra Phù Dao Bách Biến Bộ, nhanh chóng rời khỏi không gian thần bí.

Trời đêm thâm trầm, ánh trăng rơi trên màn che xanh thẫm, sáng ngời loá mắt.

Đứng trên gò cao nơi vách đá, gió núi thanh mát phất qua, khẽ khàng đung đưa tay áo Tô Dật.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, trong đôi mắt thâm thúy của Tô Dật chớp hiện một tia quang huy óng ánh.

Từ chỗ Vương Thượng Vũ được đến tin tức, dù là Lục Lâm Huyên xếp hạng thứ tám trên Vân bảng cũng có tu vi tương tự mình, Nguyên Tông cảnh tứ trọng.

Thanh niên do chín dòng họ lớn bồi dưỡng ra, tu vi ai nấy đều rất khủng bố.

Mấu chốt hơn chính là, con em thế gia không chỉ lấy được tài nguyên tốt nhất, Vân Trung Ly còn cho phép bọn hắn tự mình thành lập bang phái, khắc chế, rèn luyện lẫn nhau.

Tinh anh thiên tài như thế, thiên phú và chiến lực đều đã đến trình độ có thể xưng là khủng bố.

Tô Dật cảm thán trong lòng, lại qua vài năm, chúng cường giả trên Vân bảng dù có đặt ở thế lực nhất lưu như Thánh Sơn và Thiên Long tông, đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão đều không thành vấn đề, đây chính là chênh lệch từ vạch xuất phát!

Huống hồ cường giả ở trình độ đó, Tô Dật tin tưởng mỗi người trên thân đều mang nhiều loại bài tẩy.

Không dựa cường giả, không dựa trận nhãn, cũng không có bất kỳ đại trận nào, giờ mình chỉ có thể dựa vào chính mình.

Gộp lại toàn bộ con bài tẩy, mình liệu có thể phân tranh cao thấp cùng hạng hai Vân bảng Vân Hãn Trần?

Trường đối quyết Vân bảng này, e rằng sẽ không dễ dàng a!

Lập tức, Tô Dật khẽ lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mà quét mắt hướng về ngọn cây đong đưa nơi xa, nói:

- Trước lúc tìm tới dược liệu! Thử vận may chút thử xem!

Dứt lời, Tô Dật hai mắt khép hờ, lật xem lần nữa Long Tổ dược kinh trong đầu.

Cẩn thận ghi nhớ cấu tạo và hình dáng Tuyết Yên Thảo cùng Dưỡng Tinh Thần Nê, sau đó Tô Dật cấp tốc mở ra linh thức.

Năng lượng linh hồn Nguyên Tông cảnh tứ trọng ầm vang mà ra, lập tức như một tấm lưới lớn vô hình, bắt đầu sưu tập hết thảy quanh mình, không bỏ sót thứ gì.

- Ầm ầm!

Lúc này, chợt một tiếng nổ vang vọng đến khiến Tô Dật phải chú ý.

Ở nơi rất xa, tiếng nguyên khí nổ tung như pháo hoa vọt thẳng trời mây, âm thanh xé gió bén nhọn duy trì mấy giây, sau đó bùng lên giữa khoảng không cao cao.

Một giây sau, tiếng mấy đạo nguyên khí lao nhanh lần lượt bạo phát, quang mang nguyên khí sáng lòa bừng tỉnh yêu thú trong rừng rậm, tiếng rống vang lên không ngừng.

Chăm chú nhìn về phía chân trời, Tô Dật đột nhiên trông thấy một chùm sáng năng lượng như là thiên thạch xung thiên mà ra, tựa như sóng xung kích, nháy mắt ngưng kết trọn cả phiến thiên không, sóng khí xung kích hung hãn trực tiếp ép cho rừng rậm chung quanh rạp mình xuống.

- Bên kia có người đang chiến đấu! Lúc này, ở ngay trong Vân Tiên cổ tông?

Nhìn khí tức cường hãn tuôn ra từ sâu trong dãy núi phía xa xa, khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, lập tức bị thu hút.

Trầm ngâm một lát, Tô Dật nhíu mày, cúi người lao nhanh mà đi, đôi cánh vô hình vỗ động sau lưng, thu liễm khí tức toàn thân hướng thẳng về phía năng lượng vừa bạo phát.

- Rống rống!

Vượt qua mấy ngọn núi, Tô Dật men theo sóng khí lưu lại trong không gian, cuối cùng đi tới giữa hai đỉnh núi, chỉ thấy trên không trung, một vị nữ tử tuổi trẻ lăng không mà đứng.

Nữ tử tuổi tác chẳng qua chừng hai mươi ba hai mươi bốn, thân khoác cẩm bào màu đỏ viền vàng, trên đó còn thêu lên hình bán nguyệt, mái tóc được búi vén cao cao, càng tăng thêm mấy phần khí thế hiên ngang.

Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã thoát tục, tự mang một điểm nhẹ nhàng nhảy thoát, mắt lạnh nhìn chăm chú xuống dưới, càng thêm mấy phần cao quý thanh lãnh, khiến người vừa nhìn liền bị chấn nhiếp.

- Người đến là ai!

Tô Dật nhìn về nơi kình khí tán phát, chỉ thấy một vị lão giả gầy còm khẽ khép mắt, trong đôi mắt hình tam giác phóng ra quang mang xanh thẫm, cũng đang nhìn chằm chằm lấy nữ tử kia.

Xem ra bạo kích vừa rồi là do hai người này phóng ra.

- Cường giả Yêu Tông cảnh! Thực lực không kém! Trong tâm thần, Tô Dật tấn tốc vận chuyển Hỗn Nguyên chí tôn công.

Một cỗ khí tức trời sinh tựa như yêu thú tuôn lên đầu đầu, Tô Dật lập tức biết, lão giả phía dưới chính là yêu thú huyễn hóa hình người.

- Đoán rằng các hạ chắc là Thảo Linh tôn giả!

Thiếu nữ trẻ tuổi khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tôn trọng.

Lão giả hơi khom lưng, vịn quải trượng làm bằng cây khô, vuốt râu cười, tựa hồ rất hường thụ xưng hô của thiếu nữ.

- Tiểu nha đầu, ngươi là người Vân gia!

Giọng Thảo Linh tôn giả hết sức tang thương, như là tiếng chói tai do ma sát vỏ cây mà ra.

Giữa hư không, nữ tử tuổi trẻ tay cầm một cây sáo ngắn màu xanh nhạt, lạnh lùng nói với lão giả bên dưới:

- Thảo Linh tiền bối, ta không phải người Vân gia, đêm khuya đến thăm là vì muốn mượn một vật từ tiền bối!

Lời thiếu nữ như là ánh trăng thăm thẳm chầm chậm chiếu xuống.

Lão giả cười khan một tiếng, làn da nhăn nheo tức thì hiện vẻ âm trầm, sâu kín nói:

- Biết lão hủ là Thảo Linh tôn giả, tự nhiên cũng biết năm đó lão hủ bị ép trốn ở nơi này, gia chủ Vân gia đáp ứng ta, có thể sống tiếp ở đây, hấp thu tinh hoa thiên địa. Nhờ đó lão hủ mới có thể khổ luyện nhiều năm, tu luyện hóa kiếp thành người. Nếu ngươi đã không phải người Vân gia, ta cũng không cần tặng lại ngươi cái gì, còn là nhanh nhanh rời đi thôi!

Nghe lời này của lão giả, thiếu nữ lập tức nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- - Yểm Hải tuyệt cảnh sắp mở, vật của tiền bối ta nhất định phải có được! Nếu tiền bối ngăn cản, ta đành phải...