← Quay lại trang sách

Chương 2134

Ngươi đành phải làm gì?

Thảo Linh tôn giả sắc mặt âm hàn, hai tay áo đột nhiên lắc một cái, hai tay khô gầy tựa như chim ưng chụp mồi treo giữa không trung.

- Vù vù!

Thấy thế, thiếu nữ đứng giữa hư không nhấc lên sáo ngắn trong tay, năng lượng linh hồn cường hãn nháy mắt phun trào, toàn bộ không gian cũng theo đó run lên.

Gợn sóng không gian chấn đãng kịch liệt, cỏ cây rung động, đất đá tung bay, cả không khoảng không to lớn đang ở ngay mép bờ vực sụp đổ.

Kình khí cuồng bạo tán ra theo hình vòng cung, giữa thiên địa, năng lượng nguyên khí Nguyên Tông và Yêu Tông ầm vang va chạm, khủng bố mà hủy diệt.

- Ầm ầm!

Năng lượng phong bạo vừa chạm vào liền bắn tung, oanh ra một hố sâu hình tròn trên bãi đất bằng giữa hai ngọn núi, phong mang bắn ngược ra khiến ánh mắt nữ tử tuổi trẻ khẽ run lên.

- Mạnh thật! Không ngờ Thảo Linh tôn giả có thể tu hành đến bước này, đúng là hiếm thấy!

Chứng kiến màn quyết đấu trước mắt, trong lòng Tô Dật khẽ động.

Thảo Linh tôn giả này chắc cũng có cảnh giới Yêu Tông cảnh lục thất trọng, trong yêu thú, hoa cỏ vốn trước nay đều có thiên phú không cao.

Bích Huyết Linh Tham chính là ví dụ, nếu năm đó không gặp được mình, tiếp qua mấy trăm năm cũng đừng hòng đột phá tới Nguyên Hoàng cảnh.

Trong khi Thảo Linh trước mắt không biết đã ngây ngốc ở đây bao nhiêu năm, cuối cùng mới có được thành tựu như hôm nay.

Nghĩ đến đó, phỏng chừng trên thân Thảo Linh tôn giả kia hẳn phải có không ít thứ tốt, trong mắt Tô Dật lập tức lóe ra một đạo quang mang.

Trong bóng tối, ánh mắt Tô Dật rơi trên thân nữ tử tuổi trẻ, thứ nàng muốn rốt cục là gì?

Mà không tiếc đại động can qua, đêm hôm khuya khoắt cũng phải chạy đến nơi sơn phong vắng vẻ này để tìm kiếm.

- Lại bắt đầu tưởng thừa nước đục thả câu?

Trong tâm thần Xích Phi Hồng khẽ cười nhẹ một tiếng, lập tức lại không nói gì thêm.

Chỉ nghe phía dưới Thảo Linh tôn giả cười to một tiếng cuồng dã, quải trượng trong tay quét qua trước mặt, năng lượng hung mãnh đột nhiên nổ tung, trầm giọng nói:

- Quá tam ba bận, tiểu cô nương, ngươi dù sao cũng là nhân loại, trên người còn có thương tích. Nếu thật sự đấu một trận, lão hủ chưa hẳn sẽ thua ngươi! Người trẻ tuổi đừng có tự đi vào ngõ cụt!

Nghe được lời này, khí thế vốn bén nhọn của nữ tử tuổi trẻ lại lần nữa tăng vọt, như để chứng minh mình không hề bị thương, miệng quát lớn:

- - Hôm nay thứ đó ta phải muốn cho bằng được! Đại quyết tái trong tuyệt cảnh ta cũng không thể có sai lầm! Lão tiền bối thứ lỗi!

- Sưu sưu!

Vừa dứt lời, nữ tử tuổi trẻ lại chuẩn bị lần nữa công tới, nơi xa hai đạo năng lượng quang trụ tựa như pháo cối hung hãn trút đến.

- Còn có trợ thủ! Đáng ghét!

Thảo Linh tôn giả nổi giận quát lớn một tiếng, quải trượng trong tay lập tức lăng không hất lên, hóa thành một đoàn sương mù màu lam.

- Không hay, sương mù có độc!

Tô Dật lập tức vận chuyển Hỗn Nguyên chí tôn công, bảo vệ kinh mạch khiếu huyệt quanh thân.

Nhìn lên không trung, thân ảnh Thảo Linh tôn giả sớm đã tan biến vô tung vô ảnh, một tia gợn sóng đều không bị kích lên.

Giữa trời, lượng lớn sương mù tràn ngập ra, như là đám mây hình nấm che phủ mọi thứ, cùng lúc, một tiếng sáo thanh lãnh kéo dài truyền ra.

Tiếng sáo cuồn cuộn vang vọng, nữ tử tuổi trẻ trực tiếp xé rách không gian trước người.

Chậm rãi hạ xuống đất, nữ tử tuổi trẻ quét mắt nhìn chung quanh, chân mày nhướng lên, thấp giọng nói:

- Đáng ghét, vẫn cứ để hắn chạy!

Cùng lúc đó, quang mang từ xa mà đến cũng dần biến mất, ba đạo nhân ảnh hiển hiện ở đằng xa.

- Ngưng Nhi tỷ!

Một giọng nữ thanh thúy truyền ra từ trong quang mang.

Thì ra thanh âm đến từ một vị thiếu nữ dáng người linh lung, khí chất khá là động người, hàng mi ướt át, mắt sáng lấp lánh kinh tâm động phách, tay cầm một cây cung, sắc mặt hết sức khó coi.

Lập tức, hai tiếng cười cuồng phóng từ đằng sau theo sát mà đến, đi đầu chính là Lục môn Lục Lâm Huyền, cạnh đó là một vị dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sáng, hơi có mấy phần anh khí, chính đang mỉm cười nhìn nữ tử tuổi trẻ.

- Lục Lâm Huyền, Công Dương Tinh Vũ! Là bọn hắn!

Nữ tử tuổi trẻ thấy ba người đi đến, ánh mắt thoáng khẽ rung động.

- Song Song, lại đây!

Nữ tử tuổi trẻ cau mày, thần sắc lạnh lùng.

Tức thì, thiếu nữ cầm cung chạy nhanh tới chỗ nữ tử tuổi trẻ, nàng nhếch miệng, thấp giọng nói:

- Ngưng Nhi tỷ, ta... Ta không tìm được tiền bối kia, ngược lại còn dẫn bọn hắn tới!

Thở dài một hơi thật sâu, nữ tử được xưng Ngưng Nhi lập tức nhướng mày, lạnh lùng nhìn hai vị nam tử cười tà trước mặt.

- Nguyệt Ngưng Nhi! Xếp thứ ba trên Vân bảng a!

Tô Dật cười hắc hắc, không ngờ laị đụng phải bốn vị trên Vân bảng nhanh như vậy.

Thuận theo ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi, Tô Dật nhìn về phía Lục Lâm Huyền, hai hàng lông mày tức thì trầm xuống, song quyền bất giác nắm chặt.

Chính là người trước mắt này, đã khi nhục Vương Thượng Vũ ròng rã suốt năm năm!

Hơn nữa, hắn cũng là người ái mộ Vân Tinh, thậm chí ở trong nội phủ còn tuyên xưng đối nghịch với mình.

- Ngưng Nhi, mấy ngày nữa chính là thời gian tuyệt cảnh mở ra, sao còn tản bộ ở đây!

Khóe miệng Công Dương Tinh Vũ thoáng nhếch lên, trong tay phe phẩy quạt xếp, mắt lộ ngân quang trong vắt.

- Chú ý cách ngươi nói chuyện! Ta gọi Nguyệt Ngưng Nhi, đừng có kêu thân thiết như vậy!

Khóe miệng Nguyệt Ngưng Nhi giật nhẹ một cái, hàn ý khiếp người tràn ra, quay người không nhìn hai người Công Dương Tinh Vũ nữa.

Nháy mắt, sắc mặt Công Dương Tinh Vũ trở nên cực khó coi, ánh mắt cũng trầm xuống.

Ở bên cạnh, Lục Lâm Huyền không mặn không nhạt nói:

- Nguyệt sư tỷ, Công Dương sư huynh cũng là quan tâm ngươi, dù sao sau này các ngươi cũng sẽ thành người một nhà! Khách khí như thế chẳng phải thành trò cười?

- Lục Lâm Huyền, mồm miệng sạch sẽ chút! Nguyệt gia ta với Công Dương gia thì có quan hệ gì!

Nguyệt Ngưng Nhi nhíu mày, giận dữ liếc nhìn hai người.

- Lục Lâm Huyền, Công Dương sư huynh, nếu các ngươi theo gót ta chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này, giờ người cũng nhìn thấy! Muốn đánh thì cứ đánh!

Thân Đồ Song Song nâng cung tiễn lên, đầu mũi tên như là tròng mắt hung thú, hàn quang khiếp người.

Tức thì, sắc mặt Công Dương Tinh Vũ thoáng phần thu liễm, ngăn lại Lục Lâm Huyền, cười khô khốc nói:

- Ngưng nhi, bất kể thế nào, hai ta đã có lệnh từ phụ mẫu, trong tuyệt cảnh, ta nhất định sẽ lấy được thành tích tốt, đi ra liền cưới ngươi về làm vợ! Chẳng qua...

Công Dương Tinh Vũ mặt như quan ngọc, lại tự mang mấy phần âm khí, lời nói bỗng chốc xoay chuyển, nói:

- Ngươi trước phải nói cho ta, nửa đêm đến sơn giới Vân gia là để làm gì!

-...

Tức thì hàn ý tràn ra trên thân Thân Đồ Ngọc Song, trương môi muốn giải thích.

- Chuyện giữa ta và ngươi còn chưa có định luận! Mặt khác, tuy có sơn giới phân chia, nhưng Nguyệt gia ta đến sơn giới Vân gia, chẳng lẽ còn phải cần Công Dương gia các ngươi đồng ý? Nếu ngươi muốn theo, vậy cứ theo ta tới sơn giới Nguyệt gia cũng được!

Nghe tới đó, Công Dương Tinh Vũ mắt như hàn kiếm, lạnh giọng nói:

- Trên người ngươi có bệnh gì, ta là người rõ ràng nhất. Thật ra không cần phải phiền toái như thế! Muốn trị liệu, cứ đến Công Dương gia ta, thuốc kia ta tự nhiên cấp đủ số cho ngươi!

Tùy theo đó, Công Dương Tinh Vũ đảo mắt sang Thân Đồ Song Song, giọng mềm xuống, nói:

- Thân Đồ gia ngươi và Nguyệt gia trước nay luôn như hình với bóng, nếu ngươi là của hồi môn, ta hoàn toàn có thể tiếp nhận!

- Ngươi đánh rắm!

Sắc mặt Thân Đồ Song Song đột nhiên chuyển vẻ trắng xanh, hai người Công Dương cứ thế cười lớn đi về nơi xa.

- Ngưng nhi, cửa lớn Công Dương gia tùy thời mở ra chào đón ngươi!

Trên vòm trời cao cao chậm rãi buông xuống một câu.