← Quay lại trang sách

Chương 2136

Chậm rãi ngước cằm lên, linh thức Tô Dật khẽ thăm dò, một đạo khí tức trong đó có vẻ khá là quen thuộc.

- Người Lục môn và Công Dương gia cũng đuổi theo?!

Khóe miệng Tô Dật nhếch lên một đạo đường cong quỷ dị.

Bất chợt, một đạo sóng âm truyền vào tai Tô Dật:

- Người Lục môn và phủ công tử chia ra truy kích, nhất định phải tìm được lão gia hỏa kia trước người Vô Song tiễn đội và Nguyệt Dao cốc!

- Nhưng đó chính là người mà Vân gia đều không dám động tới!

Một thanh âm vang lên, rõ ràng không quá nguyện ý.

- Đừng nói nhảm với lão tử, nhanh tìm cho ta, bằng không Tinh Vũ sư huynh liền diệt ngươi!

- Ầm ầm!

Mấy đạo khí tức trôi về phương xa, Tô Dật hiểu ý cười một tiếng, trong mắt bắn ra tinh quang, nói:

- Phủ công tử! Ta phải khiến công tử các ngươi gặp xui xẻo mới được!

Sau khi dặn Vương Thượng Vũ tạm thời tu luyện một mình, Tô Dật liền phi tốc rời khỏi thác nước.

Một nơi nào đó trong rừng rậm, Tô Dật giơ hai tay lên, Hỗn Nguyên chí tôn công ầm vang bộc phát, sau lưng có một vị đồng tử mắt to đáng yêu đứng cung kính.

Đây là chứng nhân tại hố tròn tối hôm qua mà Tô Dật tìm được, có Hỗn Nguyên chí tôn công trên người, còn sợ không có trợ thủ giúp mình tìm kiếm Thảo Linh tôn giả?

Ở khía cạnh tìm người, Tô Dật có được ưu thế trời ban so với đám người Nguyệt Ngưng Nhi.

- Tiểu Lang Tiên, tìm được Thảo Linh tôn giả chưa?

Tô Dật âm thanh lạnh lùng hỏi.

Trang nghiêm nhìn Tô Dật một cái, Tiểu Lang Tiên mở rộng hai tay, nói:

- Đã thăm dò kỹ càng, trong vòng hai ngày, ta liên hệ với toàn bộ Man Yêu thú trên chín tòa sơn phong. Tất cả đều nói lão đầu Thảo Linh tôn giả kia cực kỳ tinh minh, hang động nhiều đến vô số kể! Nhưng nghe đồn gần đây tu vi hắn sẽ có tinh tiến, mà mỗi khi đến lúc tinh tiến, lão đầu sẽ trốn đến sơn phong vắng vẻ, tu luyện một mình.

- Vậy ngươi nói địa điểm có khả năng nhất là ở đâu?

Tô Dật nhíu mày, một cỗ bá khí cuồng ngạo ầm vang bắn ra.

Nhìn khí tức như là Yêu tôn hàng lâm cuốn tới, cổ họng Tiểu Lang Tiên có chút khô khốc, không dám giấu diếm, nói:

- Sơn giới Đông Phương!

Lúc Tiểu Lang Tiên lần nữa ngẩng đầu lên, Tô Dật sớm đã tan biến.

Nhìn thiên không trống rỗng chung quanh, Tiểu Lang Tiên lau lau mồ hôi trán, một mạt mồ hôi cấp tốc nhỏ xuống.

- Trời ạ! Từ lúc nào mà cổ tông xuất hiện một người khủng bố như thế! Không ngờ lại có được khí tức đáng sợ của Yêu tộc! Cổ tông e rằng sẽ không bình yên!

Sau khi nghe được tin tức, Tô Dật liền phi tốc đi thẳng tới sơn giới Đông Phương.

Sơn giới Đông Phương nằm ở ngoài rìa cổ tông, địa thế phức tạp, hang động đông đúc, bởi vậy cũng là nơi thế lực chín dòng họ yếu nhất.

Đông Phương gia của Đông phương Uyên đời đời cư trú ở chỗ này.

Lúc Tô Dật đến sơn giới, phát hiện nơi đây người ở thưa thớt, chim thú cũng không thấy, quả nhiên là một nơi vắng vẻ thích hợp cho Thảo Linh tôn giả tiếp nhận năng lượng thiên địa, tiến hành đột phá.

Dù chỗ này linh khí hơi yếu một chút, nhưng so với khi đột phá bị người quấy nhiễu, hoàn cảnh ác liệt ngược lại không phải là vấn đề đáng bận tâm.

Lúc này, điểm tinh minh của Thảo Linh tôn giả lập tức hiện ra, bởi vì ai cũng không ngờ được rằng, Thảo Linh tôn giả sẽ chọn lẩn trốn ở một nơi cứt chim cũng không có như thế này.

Trên đường, Tô Dật không ngừng đè nén khí tức, tốc độ đề lên nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đi đến sơn giới Đông Phương.

Đập vào trong mắt là sơn tuyến phập phồng không dứt, mà đúng lúc này, sau lưng chợt có một đạo khí tức phi tốc lao tới.

- Oanh!

Không kịp suy tư, Tô Dật lập tức thi triển Vân Ảnh Đạp Sương, giấu kín thân hình, trong mắt một bóng người quen thuộc xẹt qua chân trời, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

- Chỉ có nơi này chưa tìm qua! Đành phải đánh cược một phen!

Người đến chính là Nguyệt Ngưng Nhi.

Nhìn quanh không trung, sắc mặt Nguyệt Ngưng Nhi thoáng phần tái nhợt, như là ôm theo tia hi vọng cuối cùng, nhấc chân chuẩn bị tiến vào sơn giới.

Thoáng chốc, bước chân Nguyệt Ngưng Nhi còn chưa động, sau lưng lại có hơn mười đạo khí tức lăng không bay đến, nhìn chằm chằm Nguyệt Ngưng Nhi ở bên dưới.

- Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ, tốt nhất đừng tìm nữa!

Chính là đám người phủ công tử và Lục môn và Tô Dật từng thấy lúc trước.

Nguyệt Ngưng Nhi nhíu mày, khẽ gắt nói:

- Đúng là một đám xú trùng! Muốn vứt đều vứt không được!

- Hô!

Chính vào lúc này, trong sơn giới Đông Phương, một thiếu niên tay cầm cự phủ hỏa hồng, suất lĩnh mười mấy tên thiếu niên lướt nhanh mà tới.

- Nguyệt Ngưng sư tỷ, không cần lo lắng! Có Hỏa Liên bang Đông Phương Uyên ở đây!

Mái tóc đỏ rực như lửa đón gió mà động, trên khuôn mặt cuồng dã của thiếu niên hiện lên một mạt sát ý nồng đậm.

- Hạng mười Vân bảng Đông Phương Uyên!

Đứng ở đằng xa, ánh mắt Tô Dật khẽ chớp động.

Hỏa hồng thiếu niên đứng trên đất bằng, ánh mắt quét nhẹ một vòng, lập tức nói:

- Đây là sơn giới Đông Phương chúng ta, người cả ngàn năm không đến hôm nay đều đến! Ta không mời, các ngươi đều không được bước vào nửa bước!

Nghe vậy, người Lục môn và phủ công tử cười nhạo một tiếng, tức thì khoát tay nói:

- Ta tưởng là ai, hóa ra là Đông Phương Uyên, phế vật ngươi cũng dám ngăn Công Dương sư huynh ư?! Sơn giới Đông Phương thì đã sao! Hôm nay ta cứ phải xông vào!

- Làm càn!

- Ầm!

Một đạo phủ mang màu hỏa hồng tức thì bạo chém xuống đất, thổ địa cằn cỗi cường hành nứt ra một đạo khe rãnh, nhiệt độ nóng bỏng khiến ánh mắt tất cả mọi người tại trường đều khẽ chấn động.

- Cho ngươi một cơ hội! Lặp lại lời nói vừa rồi ta nghe!

Đông Phương Uyên tựa như tiểu man ngưu trợn trừng mắt, chiến ý bùng lên khắp toàn thân.

Sau đó, Đông Phương Uyên quay sang nói với Nguyệt Ngưng Nhi ở sau lưng:

- Ngưng Nhi tỷ, ta biết ngươi tới vì chuyện gì, nơi đây có ta ngăn trở! Ngươi nhanh tiến vào!

Nguyệt Ngưng Nhi thoáng lo âu nhìn Đông Phương Uyên một cái, mặc dù Đông Phương Uyên cũng có thực lực Nguyên Tông cảnh tam trọng, đối phó đám lâu la trước mắt hẳn không thành vấn đề.

Nhưng nếu Lục Lâm Huyền và Công Dương Tinh Vũ đích thân tới, Hỏa Liên bang của Đông Phương Uyên sợ rằng sẽ gặp đại nạn.

- Ngưng Nhi tỷ, chúng ta tới rồi! Mau vào đi thôi!

Cùng lúc đó, phía chân trời có hơn hai mươi giọng nữ sâu kín truyền đến.

Chúng nữ đồng thanh hét lớn, uy thế bất phàm, Thân Đồ Song Song dẫn đầu đi ở trước nhất, sắt mặt âm trầm.

Người Lục môn và phủ công tử tại trường đều ngẩng đầu nhìn một cái, thấy được vô số đầu mũi tên sáng loáng đang nhắm chuẩn chính mình.

Đầu bên kia không trung, người Nguyệt Dao phủ ai nấy đều như tiên tử, tay cầm sáo ngắn đặt ngang bên miệng, ánh mắt thanh lãnh, tùy thời chờ lệnh.

Người Lục môn và phủ công tử đều chấn kinh, thần sắc đầy vẻ cảnh giác.

- Oanh!

- Lên! Có Lục Lâm Huyền ta ở đây! Các ngươi sợ cái gì! Đệ tử Lục môn nghe lệnh, xông lên!

Trên không trung, một luồng gió xoáy màu trắng tựa như hung thú bao trùm tới, năng lượng linh hồn khủng bố tức thì chấn đãng không gian, chính là thống lĩnh Lục môn Lục Lâm Huyền.

- Gia hỏa này cầm tinh con thỏ chắc! Tới nhanh như vậy!

Tô Dật nhướng mắt lên, thấu qua băng tinh chăm chú nhìn cục diện tại trường, ánh mắt sáng rực.

Thấy Lục Lâm Huyền lăng không lao đến, người Lục môn và phủ công tử đều hưng phấn không thôi, thần tình không giấu được vẻ vui mừng.

Mỗi người đều như tìm được chủ tâm cốt, nguyên khí tràn ra trên tay, thân ảnh xoải qua hư không, chém giết cùng một chỗ với người Nguyệt Dao cốc và Vô Song tiễn đội.