← Quay lại trang sách

Chương 2137

Oanh!

Tiếng gầm thét vang lên không ngừng, bên này, thân ảnh Lục Lâm Huyền rất nhanh cũng giảo sát cùng một chỗ với Thân Đồ Song Song.

Nháy mắt, từng đạo gợn sóng nguyên khí quét xuống, mắt nhìn chiến đấu kịch liệt trước mặt, Đông Phương Uyên phấn khích không thôi, giận dữ hét:

- Ngưng Nhi tỷ, nhanh tiến vào, còn không đi hỗn đản Công Dương kia sẽ đuổi tới mất!

Đông Phương Uyên rống giận một tiếng, cự phủ trong tay vung mạnh tạo thành một vòng lửa, từng đạo hỏa diễm tụ lại, rất nhanh liền gia nhập chiến cuộc giữa không trung.

- Đúng là một màn kịch hay!

Tô Dật đứng ngoài tọa sơn quan hổ đấu, trong lòng cười lạnh một tiếng..

Tô Dật khẽ khép mắt, nhíu mày nhìn quang đoàn màu trắng từ chân trời phi tốc lao đến, không cần nghĩ cũng biết chính là Công Dương Tinh Vũ đang bôn tập tới.

Lập tức, Tô Dật thúc giục nguyên khí, cánh vô hình sau lưng chấn động, thần không biết quỷ không hay trước một bước tiến vào sâu trong sơn giới.

Trước cửa ra vào sơn giới cửa, Nguyệt Ngưng Nhi chăm chú nhìn cục diện đột nhiên hỗn loạn, thoáng chút do dự, cuối cùng cắn răng, mặc bọn hắn loạn đấu, cũng độn vào trong núi.

Sau khi xông vào sơn giới, Tô Dật không đi tìm kiếm lung tung, mà phóng thích năng lượng linh hồn ra, qua nửa ngày mới bỗng nhiên mở mắt.

Chọn một nơi hang động linh khí sung túc nhất, Tô Dật không chút do dự bay nhanh lại gần, trốn vào trong đó.

Hang động nhỏ hẹp nhìn một cái liền quan sát được hết, Tô Dật đảo mắt một vòng, phát hiện tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt.

- Ầm ầm!

Mà bên ngoài huyệt động, hai đạo nguyên khí sóng âm nổ vang chân trời, thuận theo không gian xung kích mà tới, chính là Nguyệt Ngưng Nhi từ đằng sau đuổi theo đang giao chiến kịch liệt cùng Công Dương Tinh Vũ.

Tâm thần Tô Dật lập tức trầm xuống, ánh mắt quét qua hang động, sờ sờ cằm lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ nơi này không có?

Giả vờ như đi ra ngoài, vừa bước hai bước, một đạo tiếng vang nhỏ xíu truyền vào tai Tô Dật, Tô Dật Hỗn Nguyên chí tôn công tức thì ầm vang bạo trướng.

- Oanh!

Trong không gian chật hẹp, Tô Dật khẽ nhíu mắt, một đạo quang mang nguyên khí từ lòng bàn tay cắt vỡ không gian, hóa thành trảo chộp hướng sau lưng.

- Ầm!

Một tiếng trầm vang, một đạo quang mang xanh lục từ trên vách đá hang động dần hiện ra, kèm theo đó là tiếng rên đau đớn.

- Ai ui, đừng đánh! Để lão hủ tự đi ra!

Nhìn Thảo Linh tôn giả tay ôm lấy eo, Tô Dật cười lạnh một tiếng, nói nhỏ:

- Giả vờ giả vịt, đáng đánh!

Thảo Linh tôn giả nét mặt tiều tụy nhìn yêu khí xung thiên trên thân Tô Dật, đôi mắt già nua kinh dị không thôi, thấp giọng nói:

- Cậu thanh niên, ngươi rốt cục là ai! Sao ngươi phát hiện được ta!

Trong ánh mắt biếng nhác thả ra một tia mất kiên nhẫn, Tô Dật thấp giọng nói:

- - Ít nói nhảm thôi, hai người bên ngoài kia rốt cục đang tranh cái gì! Trong chín dòng họ lớn, có năm dòng họ tham dự tranh đoạt lần này, quy mô như thế, đừng nói với ta ngươi cái gì cũng không biết!

Nghe vậy, Thảo Linh tôn giả đầu tiên là có chút xấu hổ, sau đó dưới sự ép buộc của Tô Dật, cuối cùng ấp a ấp úng nói:

- Chân thân của lão hủ là một gốc Tuyết Yên Thảo! Thứ bọn họ muốn chạy tới cướp đoạt tự nhiên là Tuyết Yên Tinh Căn của lão hủ!

Tức thì, khóe miệng Tô Dật thoáng hiện một tia kinh hỉ, mắt sáng rực lên.

Xích lại gần Thảo Linh tôn giả, quan sát thấy da thịt sần sùi như vỏ cây, trong mắt có quang mang xanh lục chậm rãi tán ra, khá là kỳ dị.

- Ngươi chính là Tuyết Yên Thảo?

Tô Dật nhẹ giọng nói.

Bị uy áp linh hồn cực đại áp chế, khóe miệng Thảo Linh tôn giả bất giác co quắp, nhìn ánh mắt nóng bỏng chằm chằm của Tô Dật, toàn thân khẽ run lên, sợ hãi gật đầu.

- Cho ngươi một lựa chọn, đưa Tuyết Yên Tinh Căn cho ta!

Tô Dật nhanh gọn nói.

Sắc mặt Thảo Linh tôn giả tức thì đại biến, không ngờ Tô Dật cũng muốn Tinh Căn Tuyết Yên Thảo.

Ngước mắt lên nhìn thẳng Tô Dật, một cỗ nộ ý cuồn cuộn dâng lên, thề chết không theo, nói:

- Không! Hôm nay là ngày lão hủ đột phá, nếu ngươi cản trở lão hủ, cường hành bắt lấy Tinh Căn trong cơ thể lão hủ, dù ngươi có là Yêu tôn, ta cũng phải sống mái với ngươi!

Nhìn bộ dạng khảng khái quyết tử không sờn của Thảo Linh tôn giả, Tô Dật khẽ mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một bình linh dịch, lắc lư nắp bình.

- Không phải lấy không của ngươi! Thứ này so ra cũng không kém Tinh Căn của ngươi là mấy! Đổi hay không, chính ngươi tự quyết định.

Lúc Tô Dật lấy ra linh dịch, thần sắc Thảo Linh tôn giả thoáng có biến hóa.

Nhăn mũi khẽ hít một hơi yêu khí thần bí toát ra từ trong đó, thần tình Thảo Linh tông giả đột nhiên co quắp, bộ dạng thèm thuồng, ánh mắt cũng không dời đi được.

Suy nghĩ nửa ngày, Thảo Linh tôn giả tròng mắt đảo quanh, lộ ra hàm răng vàng bẩn thỉu, gân cổ hô:

- Không đổi!

- Muốn đổi cũng được, nhưng phải cho ta ba bình! Bằng không ta liền hô to dẫn bọn hắn vào, hoặc là ta tự sát ở đây!

Nói xong, Thảo Linh tôn giả quay mặt đi liếc sang nơi khác, không nói gì thêm.

Tức thì, Tô Dật trong lòng nổi giận, nộ hỏa phi tốc bùng lên trong mắt, khí tức hung hãn tràn ra quanh thân thiếu chút làm sập cả huyệt động.

Ba bình Linh dịch! Tô Dật tưởng là mình nghe lầm.

Nếu đặt ở chợ đen, một bình linh dịch đáng giá bao nhiêu tiền!

Yêu thú cây cỏ chẳng lẽ đều tinh minh như thế?

Cái tên Bích Huyết Linh Tham cũng vậy, nếu không phải để nó ngây ngốc trong không gian thần bí đủ lâu, bồi dưỡng ra tình cảm, thời khắc cần kíp mình đúng thật chưa hẳn đã chiếm được lợi lộc gì.

Bên ngoài huyệt động, kình khí nổ tung không ngừng tràn vào, tiếng bạo vang trầm thấp chấn cho hang động rung lên liên hồi.

Ánh mắt Thảo Linh tông giả cũng theo đó thoáng khẽ run rẩy, quét nhìn Tô Dật thần sắc lạnh lùng, thúc giục nói:

- Ngươi quyết định nhanh lên! Một bình thực sự quá ít!

Đánh giá bộ dạng gấp gáp của Thảo Linh tôn giả, khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, quả nhiên ở đây kẻ gấp hơn vẫn là Thảo Linh tôn giả.

- Hai bình, chỉ thế thôi. Hơn nữa trừ Tinh Căn còn phải cho ta một cọng râu của ngươi!

Nhân lúc cháy nhà đi hôi của trước nay luôn là trò hay sở trường của Tô Dật, về phần tại sao muốn lấy thêm một cọng râu, Xích Phi Hồng trong tâm thần tựa hồ sớm đã biết, vuốt râu cười không ngừng.

- Ầm ầm!

Không ít mảnh đá trên đỉnh đầu bị chấn rơi xuống, Thảo Linh tôn giả thần sắc đành chịu, thấp giọng giận nói:

- Nhân loại đáng ghét! Xem như ta nhận thua! Đưa đồ vật cho ta, ta còn phải nhanh chóng rút khỏi đây!

Qua mấy hơi, sau khi Tô Dật xác nhận thứ Thảo Linh tôn giả đưa cho đúng là Tinh Căn không nghi gì, Thảo Linh tôn giả lập tức đoạt lấy linh dịch, trốn vào sâu trong lòng núi.

- Gia hỏa này chạy nhanh thật! Ta cũng nên đi!

Gợn sóng không gian không ngừng khuếch tán trên vách đá bất chợt đình chỉ, Tô Dật mở mắt nghe tiếng đánh nhau bên ngoài dần chậm lại, hắn không có Mặc Sơn thuật, đành phải chọn cách xuyên qua chiến khu giữa hai người.

Không kịp thu Tinh Căn vào trong không gian thần bí, tùy ý nhét vào một chiếc túi không gian, sau đó Tô Dật lập tức ngậm xuống một viên Toa Ảnh Đan.

- Đan dược Thượng Quan Thiên Thần đưa cho này đúng là hữu dụng!

Tô Dật mỉm cười, khí tức quanh người lần nữa thu liễm.

Ngay sau đó, ánh mắt Tô Dật tràn ra một đạo tinh quang, Vân Ảnh Đạp Sương Bộ từ lòng bàn chân tuôn đãng mà ra, hướng phía cửa hang đi tới.

Ra khỏi hang động, tranh đấu giữa Nguyệt Ngưng Nhi và Công Dương Tinh Vũ cũng sắp đến hồi kết thúc.

Đứng trên đất bằng, ánh mắt Tô Dật rơi xuống trên thân Nguyệt Ngưng Nhi, thân ảnh hai người đang không ngừng chớp động phía chân trời.

- Ầm ầm!

Mỗi một lần oanh kích đều như thiên thạch va chạm, trên trời từng tiếng bạo vang như sấm điên cuồng nổ vang.