← Quay lại trang sách

Chương 2138

Giữa hư không, hai đạo thân ảnh một đỏ một trắng điên cuồng va đụng vào nhau trong quầng sáng màu trắng, kình khí tứ ngược vòm trời.

Tùy theo âm ba màu xanh nhạt phát ra từ sáo ngắn nhỏ dần, thân hình Nguyệt Ngưng Nhi cũng liên tục giật lùi ra sau, cơ hồ áp sát mặt đất.

Nguyệt Ngưng Nhi phát ra tiếng hít thở sâu gấp rút, ánh mắt Tô Dật khẽ động, hắn biết Nguyệt Ngưng Nhi sắp không kiên trì nổi.

Trong kịch chiến say sưa, Công Dương Tinh Vũ cũng đoán biết nguyên khí Nguyệt Ngưng Nhi bắt đầu suy kiệt.

Cuồng tiếu một tiếng giữa không trung, đột nhiên nhắm chuẩn cơ hội, nguyên khí tràn ra nơi hai chân, thân hình phi tốc bổ nhào tới.

- Xuy xuy!

Mặt quạt trùng trùng khẽ vạch giữa không trung, trong phong mang màu bạc trắng quỷ dị, thân hình Công Dương Tinh Vũ như chợt tan biến!

Ngay sau đó, một mặt quạt xếp to lớn màu trắng ngang trời mà đến, thoáng chốc, phiến ảnh trải ra phô thiên cái địa, bao phủ về phía Nguyệt Ngưng Nhi.

Phiến ảnh vô biên vô hạn, như là vầng bán nguyệt, năng lượng linh hồn khủng bố từ trong quang mang trút nghiêng mà ra, tâm thần cũng theo đó run rẩy!

- Ầm!

Nguyệt Ngưng Nhi đã rơi trên mặt đất, tức thì biến sắc, miệng hít sâu một hơi, sáo ngắn lần nữa bắn ra mấy đạo sóng âm khiếp người, nhưng so với trước thì uy lực đã suy yếu đi nhiều.

Nguyên Tông cảnh thất trọng lại bị Nguyên Tông cảnh lục trọng ép lấy đánh, trường hợp như vậy, đủ khiến người kinh hãi không thôi!

- Oanh!

Phiến ảnh khủng bố trước người không ngừng mở rộng, chớp mắt hồ quang màu trắng đã tràn ngập không gian, chỉ còn cách mặt Nguyệt Ngưng Nhi chừng mấy tấc.

- Ầm!

Mắt thấy phiến ảnh trắng như tuyết tứ ngược mà đến, Nguyệt Ngưng Nhi lại đã không còn khí lực xoay chuyển cục diện.

Ánh mắt thanh lãnh mà tuyệt vọng, đối mặt kình khí vô biên tứ ngược, Nguyệt Ngưng Nhi dần nhắm hai mắt lại.

- Ai, cũng được! Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu!

Sau lưng Nguyệt Ngưng Nhi, một giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên.

Chỉ sát na, giữa hư không, một đạo lam tinh mơ hồ chớp qua thiên không, Tô Dật như quỷ mị di chuyển đến sau lưng Nguyệt Ngưng Nhi.

- Đừng động! Ta đến giúp ngươi!

Mắt Tô Dật lấp lánh tinh quang, một luồng nguyên khí Nguyên Tông cảnh tứ trọng bá đạo hung mãnh tràn ra.

Có băng tinh yểm hộ, Tô Dật đứng sau Nguyệt Ngưng Nhi khẽ phất tay áo, thoáng chốc, có tiếng long ngâm hung hãn kích đãng mà ra từ quanh thân Tô Dật.

Giờ khắc này, Tô Dật chọn cách dùng uy áp Kim Long đối đầu với Công Dương Tinh Vũ.

Tay phải đẩy nhẹ lên lưng Nguyệt Ngưng Nhi, tay trái nắm lấy tay ngọc Nguyệt Ngưng Nhi, hướng về phía trước khẽ đẩy.

Nguyệt Ngưng Nhi đột nhiên mở to mắt, chỉ cảm thấy một đạo dương cương chi khí đặc hữu nam nhân chui vào mũi.

Nguyệt Ngưng Nhi cảm giác được, một luồng nguyên khí ôn thuận mà cường thế chảy vào trong cơ thể mình, phi tốc du tẩu quanh thân, thuận theo kinh mạch lan tràn ra, năng lượng khủng bố theo đó bạo phát ra từ lòng bàn tay!

Hỗn Nguyên chí tôn công cộng thêm uy áp Kim Long bá đạo mà hủy diệt, giữa không trung ầm vang giao kích cùng phiến ảnh của Công Dương Tinh Vũ!

- Ầm!

Thấy thế không đúng, Công Dương Tinh Vũ khẽ nhíu mày, thân thể cấp tốc bạo lui ra sau, vừa định rút lui, sóng xung kích gần như hủy diệt liền theo đó tứ ngược chỉnh phiến thiên không.

Giữa không trung, đỉnh núi chung quanh đột nhiên nứt ra, từng ngọn núi cao vút bị cuốn thốc đi, có nơi thậm chí trực tiếp san thành bình địa!

Ánh lửa như pháo liên châu trải dài mấy trăm dặm, tiếng nổ vang như muốn chấn tung cả bầu trời, uy áp linh hồn khủng bố tràn ngập từng ngóc ngách không gian, khiến tâm thần người kích đãng không thôi.

Không ai biết, lúc này trong lòng Công Dương Tinh Vũ kinh hãi đến cỡ nào, thực lực Nguyệt Ngưng Nhi ra sao chính hắn hết sức rõ ràng.

Ám Ảnh Hồn Sát vừa rồi là một trong những sát chiêu của hắn, một khi toàn lực sử ra, đủ để đương cự với Nguyên Tông cảnh bát trọng.

Trong khi đó thương thế Nguyệt Ngưng Nhi rốt cục nặng đến đâu, trong lòng hắn biết rất rõ.

Mà dù không bị thương, muốn nhẹ nhàng ngăn cản sát chiêu đó như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nguyệt Ngưng Nhi đột nhiên bộc phát thực lực khiến Công Dương Tinh Vũ tức thì chột dạ, ánh mắt ngưng trọng, thở ra một hơi thật sâu.

Nắm chặt quạt xếp, Công Dương Tinh Vũ thần sắc âm tình bất định, trong mắt lóe lên một tia hàn ý.

Hai tay bất giác run rẩy, cho thấy Công Dương Tinh Vũ đã bị thương không nhẹ, nguyên khí tán mà không tụ, trong họng càng là dâng lên cảm giác ngòn ngọt.

- Hô!

Phía dưới, Nguyệt Ngưng Nhi đặt sáo ngắn xuống, thân thể cứng ngắc, không dám động đậy.

Kình khí cuồng mãnh trước người vẫn tràn ra như hồng thủy, hai đạo ánh mắt lạnh lẽo lăng không đối mặt.

Đến lúc này, cả Công Dương Tinh Vũ lẫn Nguyệt Ngưng Nhi đều không ai dám tùy tiện ra tay, bất kỳ sai lầm hay đánh mất tiên cơ nào cũng có thể khiến binh bại như núi đổ.

Qua nửa ngày, Công Dương Tinh Vũ liếc nhìn Nguyệt Ngưng Nhi một cái đầy kỳ quái, lắc lắc đầu.

Chợt thấy hắn thu lại quạt xếp, môi khẽ nhếch lên, một tiếng cười lạnh truyền ra từ miệng Công Dương Tinh Vũ.

- Quả nhiên là Nguyệt gia! Ngưng Nhi, ngươi luôn có thể chừa lại đường lui của chính mình! Mặc kệ là có cao nhân tương trợ hay bí bảo nào đó, sau này gả cho ta thì đều là của ta! Hôm nay tạm thời thế đã, ta chờ ngươi trong tuyệt cảnh!

Tức thì, bạch quang bạo lướt, quạt xếp khẽ vung lên giữa không trung, lực bắn ngược cực mạnh ném Công Dương Tinh Vũ lên trời, hóa thành điểm sáng phiêu tán.

Nguyệt Ngưng Nhi vẫn đứng chỗ cũ, lúc này sớm đã mồ hôi đầm địa, thấp giọng nói:

- Tiền bối, đa tạ tiền bối cứu giúp! Còn mong tiền bối hiện thân!

- Hô hô"

Từng giọt mồ hôi lạnh óng ánh trượt xuống trên má, qua mấy hơi, vẫn không thấy có động tĩnh.

Nguyệt Ngưng Nhi khôi phục chút nguyên khí, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toàn là cảnh phế tích và không khí tiêu điều, nơi nào còn có tung tích Tô Dật.

- Nhanh như vậy đã đi rồi?

Quét qua đất bằng trống trơn, Nguyệt Ngưng Nhi không khỏi ngây dại.

Nơi xa, trên sườn núi đã bị san thành bình địa, mấy đạo nhân ảnh lao nhanh mà tới, chính là đám người Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên vừa trải qua đại chiến.

- Ngưng Nhi tỷ, ngươi không sao chứ!

Thấy Nguyệt Ngưng Nhi đứng sửng sốt giữa đất bằng, cả đám cấp tốc tiến lại.

Liếc nhìn phong vân tuôn động khắp không trung, gợn sóng năng lượng cuồng bạo còn lưu lại đang càn quét tứ phương, thần sắc cả đám đều không giấu được vẻ chấn kinh.

Đây chính là cảnh tượng do top ba Vân bảng đánh nhau tạo thành? Không khỏi quá mức khủng bố!

Nhưng thấy Nguyệt Ngưng Nhi không có bất kỳ dấu hiệu gì là bị thương, Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên ngơ ngácnhìn nhau, kinh ngạc khó thốt được nên lời.

- Xem ra Công Dương Tinh Vũ đã đi!

Đông Phương Uyên hít sâu một hơi, mắt sáng rực quét nhìn phế tích trống rỗng.

- Ngưng Nhi tỷ, Công Dương đều đã đi, ngươi còn ngây ra đó làm gì?!

Thân Đồ Song Song đứng ở trước mặt Nguyệt Ngưng Nhi, phất phất tay hỏi.

Lúc này, Nguyệt Ngưng Nhi mới dần hồi thần lại, nhìn đám người xung quanh, ngượng ngùng nói:

- Công Dương Tinh Vũ cũng đã bị thương, phía các ngươi thế nào?

- Gia hỏa Lục Lâm Huyền kia vừa thấy thế không đúng liền chạy! Song quyền nan địch tứ thủ! Lần sau gặp một lần đánh một lần!

Đông Phương Uyên ngước cằm lên, khảng khái trào dâng nói.

Nguyệt Ngưng Nhi khẽ gật đầu, thần sắc vẫn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, nói nhỏ:

- Vậy là được! Ta và Công Dương Tinh Vũ đều đã thụ thương, hẳn sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa! Ta cũng phải trở về!