← Quay lại trang sách

Chương 2139

Không tìm Thảo Linh tiền bối nữa ư?

Thân Đồ Song Song thoáng nghi hoặc, nhìn sang Nguyệt Ngưng Nhi hỏi.

Nguyệt Ngưng Nhi cười khổ lắc đầu, thoáng vẻ ưu phiền, hướng chúng nhân giải thích nói:

- Mỗi lần Thảo Linh tiền bối đột phá, Tinh Căn liền sẽ mọc lại một lần, bởi vậy dù giờ có tim được, linh khí Tinh Căn cũng đã không đủ, cho ta cũng vô dụng!

Nghe được lời này, đám người Thân Đồ Song Song đều không khỏi nhíu mày.

Yểm Hải tuyệt cảnh lần này đối với Nguyệt gia và Nguyệt Ngưng Nhi mà nói thì tuyệt không được có sơ suất, không thể tiêu trừ ẩn hoạn, quả thực khiến người khổ não.

Qua hồi lâu, Nguyệt Ngưng Nhi ngước nhìn không trung, tay áo phất động, nói.

- Đi thôi! Chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi tuyệt cảnh! Chết sống tự có số cả!

Chúng nhân nhao nhao gật đầu, đến lúc chia tay, chỉ nghe Đông Phương Uyên hướng hai người còn lại chắp tay, nói:

- Hai vị tỷ tỷ đi trước, nơi này bị hủy thành dạng này, ta trước phải ở lại giải quyết hậu quả cái đã, nếu không trưởng bối trong nhà sẽ trách tội!

- Uyên đệ đệ, vất vả ngươi!

Nguyệt Ngưng Nhi thở dài một tiếng.

Lần này gây ra phiền toái lớn như vậy, đoán chừng toàn bộ cổ tông đều sẽ biết.

Cốc chủ Nguyệt Dao cốc đích thân chạy đến sơn giới Vân gia và Đông Phương gia, hiệu lệnh Vô Song tiễn đội và Nguyệt Dao cốc lục soát cổ tông, chính là vì tìm kiếm Thảo Linh tôn giả, trốn tránh hôn ước cùng Công Dương gia.

Chuyện này tất bị đại gia chủ biết được, mình trở lại Nguyệt gia, tự nhiên cũng sẽ phải chịu trách phạt.

May mà không tạo thành quả đắng gì lớn, đối mặt với ác thủ của Công Dương Tinh Vũ, Nguyệt Ngưng Nhi cũng xem như không chịu thiệt.

Nghĩ tới nghĩ lui, tâm tư Nguyệt Ngưng Nhi lại bị kéo về trường cảnh vừa rồi.

Người lúc nãy tương trợ mình rốt cục là ai? Từ khí tức nguyên khí thì thấy, rõ ràng không phải là người trong chín dòng họ lớn.

Từ khi nào mà trong Vân Tiên cổ tông lại xuất hiện một vị cao thủ như thế?

Trên đường trở về, Nguyệt Ngưng Nhi không nói nửa lời, Thân Đồ Song Song ở bên cạnh cuối cùng nhịn không được, hỏi nói:

- Ngưng Nhi tỷ, sao ngươi cứ thất hồn lạc phách thế?

- Không có... Không có gì!

Nguyệt Ngưng Nhi hồi thần lại, vuốt vuốt mái tóc, nhớ đến vừa rồi nam tử kia sáp lại gần mình, nhất thời hai má thoáng đỏ bừng.

Theo đó, Nguyệt Ngưng Nhi lảng sang chuyện khác, không nhắc đến chủ đề Thảo Linh tôn giả nữa, đi đến một nơi hẻm núi, Nguyệt Ngưng Nhi cười nói.

- Song Song muội muội, hẹn gặp lại trong tuyệt cảnh! Mấy ngày còn lại ta phải bế quan dưỡng thương. Nếu Công Dương gia và Lục gia đến Nguyệt Dao cốc gây chuyện, đành phải nhờ ngươi giúp ta đối phó!

Phía bên kia, Công Dương Tinh Vũ cũng bởi vì một kích quỷ dị của Nguyệt Ngưng Nhi mà sớm trở về phủ công tử.

Càng nghĩ lại càng không rõ ràng, tại sao Nguyệt Ngưng Nhi đã chống đỡ hết nổi lại có thể ngăn cản được một chiêu kia của mình.

Sắc mặt tái xanh về lại trong phủ công tử, Công Dương Tinh Vũ thần sắc âm trầm, rất là nổi giận, ngay cả người Lục môn đến cầu kiến cũng không gặp.

Bầu không khí tại Lục môn cũng hết sức u ám.

Lục Lâm Huyền mặt đen như than, trùng trùng nện chén trà trong tay xuống đất, tiếng vang khiến đám môn nhân ngoài cửa không khỏi hoảng sợ.

- Đáng ghét! Lần này trúng kế của đám Thân Đồ Song Song! Tên vương bát đản Công Dương Tinh Vũ kia trở về cũng không gặp lão tử, đúng là thiệt đơn thiệt kép!

Lục Lâm Huyền nghiến răng nghiến lợi, vỗ mạnh một chưởng lên bàn.

Lúc này, Lục Hâm và Lục Dịch cũng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bộ dạng kia của Lục Lâm Huyền, lập tức lòng dạ biết rõ.

- Sư huynh, tức giận như vậy làm gì!

Lục Hâm cười nói.

- Vốn chỉ cần giúp lấy Công Dương Tinh Vũ tìm tới Thảo Linh, hắn liền đáp ứng kết minh với ta trong tuyệt cảnh! Giờ kết minh không thành, thua thiệt ngược lại ăn không ít! Ngươi nói ta có tức hay không?

Lục Lâm Huyền hung hăng trừng nhìn hai người, âm trầm nói.

Lục Hâm và Lục Dịch nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hai người ngồi xuống nói.

- Sư huynh, Công Dương Tinh Vũ ăn phải lỗ lớn dưới tay Nguyệt Ngưng Nhi, ngươi có biết tại sao lần này lại chịu thiệt không?

Lục Hâm hỏi.

Lục Lâm Huyền chậm rãi ngước đầu lên, biết hai gia hỏa này sẽ không nói nhảm, trực tiếp đáp:

- Có lời cứ nói!

Lục Dịch nhíu mày, cười lạnh nói:

- Trước không nói làm sao chịu thiệt, nhưng ta nghe người Lục môn và phủ công tử kể lại, nói bọn họ đều trông thấy Vương Thượng Vũ tu luyện dưới thác nước Lưu Vân! Vậy Tô Dật có ở đó không?

Nghe đến đó, không khí chung quanh nháy mắt ngưng kết lại, Lục Lâm Huyền như có điều suy tư, sờ sờ cằm, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ là Tô Dật giúp Nguyệt Ngưng Nhi? Nói như vậy, cuối cùng hắn đã tìm được Thảo Linh?

Lục Hâm và Lục Dịch cùng lúc gật đầu, nói:

- Nếu quả thật như vậy, chúng ta tán rải tin tức này ra, còn sợ Công Dương Tinh Vũ không hợp tác? Đến lúc đó, người đứng ngoài ngư ông đắc lợi sẽ là chúng ta!

Trong Lục môn, ba người hiểu ý cười lạnh, lập tức cuồng tiếu không ngừng.

Trên nóc nhà, mấy con quạ đen vỗ cánh bay đi, phát ra tiếng kêu nức nở.

Ba ngày sau đó, gió êm sóng lặng.

Trong cổ tông, bởi vì năm họ loạn đấu mà tạo thành phong ba không nhỏ.

Nhưng bởi bang phủ trong nội phủ tranh đấu thường thường không tạo thành thương vong nghiêm trọng, trưởng lão tiền bối các thế gia cũng đều không công khai ra ngoài.

Thật ra, sự tình trong đó người người đều biết, Nguyệt Ngưng Nhi vì thoát khỏi hôn ước với Công Dương Tinh Vũ mà đi tìm kiếm Thảo Linh tôn giả, hòng tìm thuốc chữa ẩn tật.

Nguyệt Ngưng Nhi dù mang theo ẩn tật, cuối cùng lại vẫn đánh cho Công Dương Tinh Vũ trốn về phủ công tử.

Chuyện này, dù ngoài mặt người Nguyệt gia hết sức tức giận, trong lòng lại vui đến khai hoa.

Thân là thế lực lớn thứ hai cổ tông, ai cũng không nguyện bị người bức bách như thế.

Buồn bực nhất vẫn là Công Dương Tinh Vũ, trốn trong phủ công tử, liên tục ba ngày vẫn không tiêu được nộ hỏa.

Nhắc tới lần loạn đấu này, người thắng lớn nhất là Tô Dật lại đang dẫn theo Vương Thượng Vũ chạy vòng vòng trong cổ tông.

Hắn căn bản không quản chuyện gì phát sinh trong cổ tông, ban ngày vẫn cứ mang theo Vương Thượng Vũ tu luyện, bản thân cũng tu luyện theo, toàn lực chuẩn bị cho chuyến đi Yểm Hải tuyệt cảnh.

Ban đêm thì về lại trong nhà tranh, tập trung xử lý hết thảy sự vụ trong không gian thần bí.

Tuyết Yên Thảo, Thác Mạch Đằng cầm về cũng được Tô Dật cẩn thận trồng vào trong dược điền.

Trong không gian thần bí, linh khí nồng đậm, có thể phát huy dược tính đến mức tối đá.

Sau khi được thiên địa linh khí uẩn dưỡng đủ đầy, linh dược có thể sẽ có biến hóa thoát thai hoán cốt.

Trong không gian, Tô Dật tay thuận trung cầm ra cọng râu Thảo Linh tôn giả, khóe miệng mỉm cười.

- Chuẩn bị lấy ra thi ân với nha đầu Nguyệt gia kia?

Xích Phi Hồng nhìn sợi râu Tuyết Yên trong tay Tô Dật, vuốt râu cười một tiếng.

Tay Tô Dật khẽ vuốt qua mặt ngoài Tuyết Yên Thảo, một luồng quang mang mờ mịt từ từ mà sinh, dược tính xung thiên xộc thẳng vào mũi.

- Nếu không phải có thứ này chế ước Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyệt gia thân là thế lực lớn thứ hai sẽ nghe theo Công Dương gia? Lúc vào tuyệt cảnh, thứ này khả năng sẽ thành pháp bảo giải quyết phiền toái!

Tô Dật mỉm cười.

- Đúng vậy! Thêm một bằng hữu rốt cục không có hại, huống chi nha đầu kia nhận ân tình của ngươi, nói không chừng sẽ chủ động giúp đỡ!

Xích Phi Hồng bay tới bay lui, không ngừng khuấy động dược liệu trong dược điền.

Từ khi Xích Phi Hồng tiến vào không gian thần bí không gian, hắn liền một mực giúp lấy Tô Dật quản lý dược điền.

Dưới sự chăm sóc vất vả cần cù của hắn, ba mẫu dược điền đã tràn đầy dược liệu, linh khí động người, dược hương quanh quẩn, chỉ riêng tu hành ở đây cũng đã thu được ích lợi không nhỏ.