Chương 2140
Nghe đối thoại giữa bọn họ với Đông Phương Uyên thì Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song đều là bằng hữu của Tinh nhi. Hi vọng các nàng sau khi biết thân phận ta sẽ không nên làm khó, vậy là được!
Tô Dật thản nhiên nói.
Lập tức, chú ý thấy Xích Phi Hồng thoáng chau mày, biểu tình nghiêm túc dần chuyển vẻ kinh hỉ, Tô Dật không khỏi nghi hoặc.
Một giây sau, Xích Phi Hồng kích động gọi Tô Dật tới, chỉ thấy trong dược điền, một cây to lớn cành lá rậm rạp xanh ngắt, như là phỉ thúy, tán phát sinh cơ bừng bừng.
Đứng ở tương đối xa vẫn có thể cảm giác được sinh mệnh lực thịnh vượng tràn đầy trên cành lá.
- Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp rốt cục đã thành thục!
Khóe miệng Xích Phi Hồng hơi nhếch lên, như là chứng kiến vụ mùa rốt cục bội thu, vẻ hưng phấn không giấu đâu cho được.
Đối với linh hồn thể như Xích Phi Hồng đến nói, Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp cũng rất cần thiết.
Hoàn Dương Diệp thành thục, đồng nghĩa với Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ, một trong ba loại bảo vật lập tức liền sẽ được đến dễ như trở bàn tay.
Vừa nói Xích Phi Hồng vừa từ dưới gốc cây giật xuống chiếc lá óng ánh xanh biếc, đặt vào trên tay Tô Dật.
- Từ hôm nay trở đi, đặt một mảnh trên người, chỉ cần vừa có động tĩnh của Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ, nó sẽ tự động dẫn đường cho ngươi!
Tô Dật đánh giá phiến lá xanh trên tay, ánh mắt sáng rực, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
- Thiên Tuyết, sư phó, chuyện đáp ứng các ngươi, rốt cục đã có thể làm được!
Trong lòng Tô Dật cháy lên một đoàn hỏa diễm, quay đầu nhìn lại Vương Thượng Vũ đang ngâm mình trong Linh Trì.
Tô Dật biết, chuyện mình muốn làm đang dần từng bước hoàn thành.
Hôm sau, trước nhà tranh.
Trên bầu trời cổ tông đột ngột xuất hiện một đạo kim quang, phá mây mà tới.
Kim quang rực cháy giữa trời, cấp tốc tản ra, lập tức toàn bộ chân trời xán lạn như cẩm tú, hào quang vạn dặm.
Trên bờ dốc cao, ngước mắt nhìn mặt trời từ từ thăng lên, Tô Dật lần nữa khoác lên dịch dung.
Trước khi đụng phải Vân Trung Ly, Tô Dật không muốn tuỳ tiện bại lộ thân phận.
Đối với Vương Thượng Vũ, Tô Dật tự nhiên cũng sớm nhắc nhở qua, dặn không được gọi mình là Tô Dật.
Lúc này, Vương Thượng Vũ bước từng bước bộ pháp trầm nặng đi đến dốc cao, đứng sóng vai cùng Tô Dật, mắt quét nhìn quần sơn bao la.
- Hôm nay Uyển Nhi cũng tới! Rốt cục đã có thể nhìn thấy Uyển Nhi!
Khóe miệng Vương Thượng Vũ nhếch lên ý cười, nụ cười chân thành như là nắng xuân ấm áp.
Nhớ đến mình thủ vững lâu như vậy, cuối cùng đã có thể giao Tô Uyển về lại trong tay Tô Dật, Vương Thượng Vũ trùng trùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như được giải thoát khiến Vương Thượng Vũ rất là an vui.
- Đúng vậy a, cũng không biết nha đầu kia sau lần ở Thiên Phong đã trưởng thành thế nào rồi!
Tô Dật cười một tiếng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
- Kít!
Sâu trên trời cao, một đạo hào quang sáng trắng vút mà đến, nhìn kỹ chính là Tật Phong Bạch Ngọc Điêu của Lục Đề.
- Thượng Vũ!
Trên lưng chim, Lục Đề quơ hai tay, Mộc Nhân Kiệt cũng hưng phấn không thôi.
Rất nhanh, Lục Đề và Mộc Nhân Kiệt điều khiển Bạch Ngọc điêu, như là cuồng phong hạ xuống giữa khoảng không, hai người cúi xuống nhìn Vương Thượng Vũ.
- Tô Dật, đặc huấn này của ngươi có vẻ thu được thành quả không tệ a!
Lục Đề chăm chú theo dõi khí tức linh hồn Vương Thượng Vũ, năng lượng linh hồn bá khí cuồng mãnh đột nhiên chấn văng hắn ra.
Khí tức trên người Vương Thượng Vũ như là chiến thần uy vũ bất khuất đang thủ vệ cương thổ, không dung bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Tức thì, Vương Thượng Vũ bật cười ha hả, cao giọng nói:
- Mấy ngày nay chịu khổ thế nào, đại nhân sợ rằng không biết được!
Ở bên, Mộc Nhân Kiệt thần tình đầy vẻ hâm mộ, nói thẳng:
- Tô Dật, sớm biết như thế, ta cũng để ngươi mang đi huấn luyện!
Sau khi biết thân phận Tô Dật, đủ loại thủ đoạn của Tô Dật sớm cũng đã khiến tên võ si này tâm phục khẩu phục.
Đánh giá khí tức huyết sát ẩn ẩn tán phát trên thân Mộc Nhân Kiệt, Tô Dật rõ ràng, đoán rằng mấy ngày nay huấn luyện trên sàn thi đấu của hắn cũng rất hung hiểm.
- Nhân Kiệt, ngươi cũng có tiến bộ không nhỏ! Trong tuyệt cảnh phải phát huy thật tốt đấy!
Tô Dật khẽ gật đầu, miệng không ngừng tán thưởng.
Mộc Nhân Kiệt cười ngượng ngùng, mãn nguyện nói cho Tô Dật trải nghiệm ở sàn thi đấu mấy ngày nay, quả thực khiến hắn nhận rõ chênh lệch giữa Vô Cực giáo và Vân gia.
Trên sân đấu, bản thân hắn càng có được hiểu rõ khắc sâu đối với đệ tử Vân gia, đối với chín dòng họ lớn.
- Được! Trong tuyệt cảnh, công tác tình báo liền giao cho ngươi! Tuyệt cảnh, chúng ta tất cầm đệ nhất!
Ánh mắt Tô Dật thoáng trầm xuống, một cỗ bá khí bất giác tuôn ra.
Lập tức, bốn người cùng nhau đạp lên Bạch Ngọc điêu, hướng về phía nội phủ mà đi.
Trên đường, Mộc Nhân Kiệt và Lục Đề đều hướng Tô Dật nghe ngóng sự tình đồn thổi ầm ĩ trong nội phủ mấy ngày nay.
Tô Dật kể qua đại khái, sau khi nghe xong, Lục Đề không khỏi ngạc nhiên, nói khẽ:
- Trời ạ! Đoán chừng Công Dương Tinh Vũ nếu mà biết được, chắc phải hận chết ngươi!
- Làm ra loại chuyện này, còn sợ người khác biết!
Vương Thượng Vũ lườm hắn một cái.
Nghe vậy, Tô Dật khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Lúc tất yếu, những người này, ta một tên cũng sẽ không bỏ qua!
Chẳng bao lâu, chúng nhân đã đến nội phủ.
Cửa lớn đội phủ, ráng mây dày đặc, từ từ đẩy ra, đằng sau lại là một phiến thiên địa hoàn toàn khác.
Nơi đây quy tắc không gian rậm rạp, đệ tử ngoại phủ không được phép kỵ hành tiến vào, bởi vậy Tô Dật và đám người Lục Đề sớm hạ xuống Bạch Ngọc điêu, đi bộ tiến về phía trước.
Trước mắt là một mảng lớn đình viện, tuần Biên Vân tường tương liên, khí thế phi phàm, ánh mắt thuận con đường hướng về phía trước.
Một đạo thang mây thông thẳng chân trời, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của đám người Tô Dật.
Thang mây nhìn qua như vòi rồng màu trắng, Lục Đề mỉm cười hướng Tô Dật giới thiệu nói.
- Ôn Uyên, đây chính là Phù Vân Thê, điểm kết nối cuối cùng chính là Thăng Vân cung! Là lối vào Yểm Hải tuyệt cảnh lần này.
Nhìn theo hướng Lục Đề giới thiệu, Tô Dật chậm rãi ngước mắt lên, chỉ thấy trên đường chân trời cao cao, một tòa tiếp một tòa cung lâu nối liền với nhau, vô cùng hùng vĩ.
Lầu các bạch ngọc khí thế khoáng đạt như mọc giữa tầng mây, khiến người sinh lòng kính sự.
- Vân Tiên cổ tông này quả thực xứng được nổi hai chữ vân tiên!
Tô Dật cười cười, nếu Bá Vương tông có thể có được khí phách thế này, như thế liền không cần phải quá để tâm tới Long gia.
Đi đến gần thang mây, hai tên đệ tử nội phủ hướng về phía Lục Đề gật đầu tỏ ý, lạnh lùng nói:
- Lục Đề chấp sự, đây chính là đội ngũ ngươi mang tới từ bên ngoài?
Lục Đề khẽ gật đầu, lần lượt giới thiệu thân phận đám người Tô Dật cho hai tên đệ tử nội phủ, ngoài sáng Tô Dật tự nhiên vẫn dùng cái tên Ôn Uyên.
- Đệ tử ngoại tông, không phải người bản tông, muốn bước lên Phù Vân Thê đều phải chứng minh tu vi!
Một đệ tử ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên thân ba người, có chút khinh thường nói.
Tô Dật nhíu mày, quay đầu hướng Vương Thượng Vũ, dò hỏi:
- Còn có quy củ như vậy?
Vương Thượng Vũ khẽ gật đầu, thì ra mỗi một người từ ngoại phủ tiến vào nội phủ thì đều phải tiếp nhận thang mây khảo nghiệm.
Đặc biệt là loại đại lễ như hôm nay, quy củ đối với người ngoài tiến vào nội phủ lại càng khắc nghiệt.
Nếu Phù Vân Thê cảm thấy ngươi không đủ tư cách tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh, liền sẽ chủ động vứt ngươi xuống.
Giống như ba người, đệ tử ngoại tông cũng phải tuân theo quy củ này, Vương Thượng Vũ biểu thị không rõ chuyện này cho lắm.
- Thế thang mây này làm sao để bình phán trình độ chúng ta?
Tô Dật thần sắc ngưng trọng, lập tức nhớ đến lần thi đấu ở Thánh Sơn, tạp dịch chi tư khinh thị khiến mình bị khuất nhục, nháy mắt làm cho Tô Dật không khỏi tức giận.
Mỗi lần sinh tử của mình đều phải cần người ngoài đến bình phán, nếu cứ khuất phục như vậy, làm sao mình có thể đi tới thành tựu hôm nay!