Chương 2141
Huống hồ, mình lên Phù Vân Thê, Vương Thượng Vũ lại không được, như vậy chẳng phải công sức trước đó đều vứt hết?
Lúc này, một đệ tử bước tiến lại, liếc nhìn Tô Dật, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi đang chất vấn Phù Vân Thê?
Tô Dật cười lạnh, mắt ngước nhìn thang mây chọc trời, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Người là sống, vật là chết, làm sao có thể bằng tiêu chuẩn của nó, phán định một người thành công hay thất bại? Ngươi nói được là được? Ngươi nói không được, vậy lại không được?
- Đúng vậy, nếu Phù Vân Thê nghiệm chứng không thông qua, chẳng phải khiến chúng ta đi một chuyến uổng công?
Đứng ở phía sau, Mộc Nhân Kiệt cũng nhàn nhạt nói.
- Chuyện cười! Cả phế vật đến Phù Vân Thê đều qua không được, tới cổ tông đã là ban ân! Ngươi còn nghĩ thế nào!
Một tên đệ tử khác hung hăng giậm mạnh trường thương trong tay xuống đất, năng lượng cường hãn lập tức phun trào, trong mắt sát ý lẫm nhiên!
- Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ là cảm thấy có chút không thỏa thôi, dù sao Phù Vân Thê cũng chỉ nhắm vào đệ tử ngoại phủ! Người ngoại tông chúng ta nếu có sai lầm gì, mất đi tư cách, thế chẳng phải đáng tiếc?
Nhìn cục diện đột nhiên căng thẳng, Lục Đề vội bước lên làm hòa.
Lúc này, Vương Thượng Vũ cũng hùng hổ tiến lại, hướng phía đệ tử thủ vệ thi lễ nói:
- Hai vị sư huynh, Lục Đề đại nhân nói cũng không phải không có lý! Chúng ta là đội ngũ ngoại tông duy nhất lần này, có thể bẩm báo một tiếng, châm chước chút hay không!
- Ầm!
Một luồng sóng khí cường hoành tràn ra từ trên thân đệ tử thủ vệ, sát cơ lạnh lẽo bao bọc quanh thân.
Đệ tử thủ vệ giơ trường thương nhắm ngay Vương Thượng Vũ, nói:
- - Bớt nói nhảm! Ai là sư huynh của ngươi! Nơi này đến lượt ngươi nói chuyện đấy hả? Một tên phế vật đến cả ngoại phủ đều vào không được, còn định tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh? Vào được thì vào, không vào được thì mau cút!
Lập tức, Vương Thượng Vũ ánh mắt âm hàn nhìn mũi thương trước yết hầu, sắc mặt tức thì trầm xuống.
Sau lưng, thần sắc Tô Dật nháy mắt cũng hiện đầy sát cơ, chậm rãi nói:
- Cho ngươi ba giây đồng hồ, thả thương xuống, xin lỗi hắn!
- Phanh phanh!
Theo đó, quanh thân Tô Dật tấn tốc hội tụ một cỗ sóng khí cuồn cuộn, dù đã có chỗ áp chế, nhưng vẫn khiến chúng nhân tại trường sợ mất mật.
- Mạnh thật!
Hai tên đệ tử thủ vệ ánh mắt rung động, vội vận chuyển nguyên khí, ngăn lại uy áp hung hãn kia.
Mắt thấy sự thể khuếch đại, chúng nhân chung quanh đang không ngừng tiến vào Phù Vân Thê nhao nhao tụ lại.
- Ồ! Đây chẳng phải Vương Thượng Vũ vẫn hay bên cạnh Tô Uyển Nhi ư? Sao hắn cũng tới tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh?
- Nhìn, xem ra còn đánh nhau với đệ tử thủ vệ!
- Hừ, một tên phế vật, tìm được hai người bên ngoài liền ở đây nghênh ngang! Si tâm vọng tưởng! Xem ra bị đánh còn chưa đủ thảm!
- Ta thấy ba người này sợ rằng vào không được, cho nên mới gây chuyện ở đây!
Đám đệ tử kia xúm lại cùng một chỗ, khoa tay múa chân, thấp giọng thảo luận về ba người Tô Dật và Vương Thượng Vũ, tiếng giễu cợt và chửi rủa không dứt bên tai.
- Tiểu tử, nếu ngươi định gây chuyện, ta khuyên ngươi nên nhìn lại đây là đâu! Nơi này là nội phủ!
Khóe miệng đệ tử thủ vệ khẽ nhếch lên, thái độ càng thêm cường hoành, không chút nào để ý tới sự có mặt của chấp sự Lục Đề, mắt đầy hung quang.
Bên cạnh không ngừng vọng tới tiếng trào phúng và mỉa mai của đám đệ tử, lập tức khiến Tô Dật hiểu ra, mấy năm nay Vương Thượng Vũ đã sống thế nào.
Mắt chó khinh người, nói chính là đám người này!
Bình dân thì đã sao? Đệ tử ngoại tông thì đã sao? Liền có thể bị đám đệ tử này xem thường?
Ánh mắt rơi trên thân đám đệ tử ngoại phủ nhục mạ mình, Tô Dật lắc đầu, những kẻ này tiến không được nội phủ, rốt cục cũng có nguyên nhân.
Ngay cả người mình đều xem thường, vậy còn ai coi trọng bọn họ?
Thang mây này Tô Dật sẽ không lên, dù là đi lên, cũng phải lập uy, cũng phải rửa sạch phần khuất nhục trong lòng Vương Thượng Vũ.
Tô Dật đánh giá hai tên đệ tử thủ vệ trước mặt, tu vi đều là Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Vì tuyệt cảnh hôm nay, Vân Tiên cổ tông rõ ràng cố ý điều động cao thủ thanh niên tới, chỉ nghe Tô Dật thong thả nói.
- Vậy nếu ta đánh bại ngươi, có phải ta liền có thể đi vào?
Lập tức, đám đệ tử ngoại phủ và người vây xem tại trường đều chấn kinh không thôi, dù là Lục Đề cũng há hốc mồm.
Cái gì? Tô Dật muốn khiêu chiến đệ tử nội phủ?
Hai tên thủ vệ đại diện cho mặt mũi nội phủ, đánh thắng, không những có tư cách đi vào, càng có thể khiến nội phủ mất mặt!
- Ha ha ha ha!
Hai tên đệ tử thủ vệ nhìn Tô Dật không có danh tiếng gì trước mắt, trong mắt lóe lên một tia cười nhạo, phảng phất đang đáng thương cho con sâu cái kiến hèn mọn, nói:
- Ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi?
Tô Dật nhìn chằm chằm đệ tử thủ vệ, không chút sợ hãi, trong đôi mắt thâm thúy tuôn ra một đạo quang mang bá khí, khiến hai tên tử đệ nhất thời trong lòng khẽ động, khí thế chợt biến.
- Chỉ bằng ta là huynh đệ của Vương Thượng Vũ! Những điều hắn phải chịu đựng, hôm nay ta phải phụng trả gấp bội trên thân các ngươi!
Giọng Tô Dật trầm thấp mà có lực.
Tựa như tuyên cáo đến để báo thù, khiến người tại trường đều hít sâu một hơi.
Tên thiếu niên này quần áo phổ thông, tướng mạo bình thường, lời nói ra lại rất ngang tàng, như là bá kiêu bất thế chỉ điểm thiên hạ.
- Ôn Uyên!
Vương Thượng Vũ hai mắt phiếm hồng, một luồng bá khí cường hoành tràn ra trên thân Tô Dật, chiến ý điên cuồng bành trướng!
Quần chúng bốn phía rõ ràng cảm giác được bá khí đó chỉ có thể là cường giả chí tôn mới có.
- Hắn đúng thật là huynh đệ của Vương Thượng Vũ?
- Năng lượng linh hồn mạnh quá, tu vi hắn là gì?
- Không thể nào! Ở bên cạnh hắn, Vương Thượng Vũ cũng trở nên có chút khác thường!
Từng đạo ánh mắt rung động từ trên thân Tô Dật chuyển đến hai tên đệ tử thủ vệ.
Hai tên đệ tử thủ vệ không chút yếu thế, khí thế cũng tung trào mà ra, bọn hắn rõ ràng, nếu không ứng chiến, chẳng phải sẽ ném mất mặt mũi nội phủ.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm!
Một đệ tử thủ vệ hung tợn nói, dứt lời, một đạo sát cơ lăng lệ bắn ra.
Trường thương màu bạc đặt ngang trước người, sóng nguyên khí hùng hậu nháy mắt đẩy chúng nhân ra, một bãi đất trống hình bán nguyệt được dọn sẵn.
Bên trong chỉ còn lại Tô Dật, Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt và hai tên đệ tử thủ vệ.
- Dừng tay cho ta!
Giọng nữ trong trẻo xuyên qua chân trời, trấn áp toàn trường.
- Òm ọp!
Sau lưng, ba con Sư Thứu thú lông trắng hung hãn đâm vọt tới, ngẩng đầu gào thét, hai cánh vỗ động, cứ thế rơi xuống đất.
- Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ! Là Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ!
- Còn có Song Song sư tỷ! Oa! Là người Vô Song tiễn đội và Nguyệt Dao cốc!
Sự chú ý của chúng nhân nhanh chóng bị ba con sư thứu và cảnh tượng hoành tráng trước mắt nhiễu loạn, mỗi một vị thiếu nữ đều xuất trần thoát tục, như là đạp mây mà tới.
Nhìn ra được, chỉ cần là động vật giống đực, ánh mắt vốn đang nhìn xem náo nhiệt thoáng chốc đều bị cảnh xuân kia hấp dẫn, cuồng nhiệt và nóng bỏng nhanh chóng chiếm cứ tâm thần, từng tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên!
- Chậm đã!
Tiếng nói thanh thúy từ trên Sư Thứu truyền lại, Nguyệt Ngưng Nhi mang theo mấy người Thân Đồ Song Song phi tốc bước đến chiến khu hình bán nguyệt.