Chương 2142
Thân là minh châu Nguyệt gia, lúc tiên nữ đến gần, thần tình đám đệ tử ngoại phủ đều tất cung tất kính.
Tình tự nóng bỏng cấp tốc bị phong thái như tiên tử kia lãnh hóa, khoái tốc nhường đường.
Nhìn thấy Nguyệt Ngưng Nhi dẫn người đến, nét mặt hai tên đệ tử thủ vệ khẽ biến, thân thể khom ra trước, thấp giọng nói:
- Ngưng sư tỷ!
Nguyệt Ngưng Nhi đảo mắt một vòng, nhìn thoáng qua tình hình, sau cùng ánh mắt dừng ở trên thân Vương Thượng Vũ, dư quang khéo mắt như là vô ý liếc nhìn Tô Dật.
Tô Dật ánh mắt lạnh lùng, trường diện thế này hắn đã thấy qua rất nhiều, thần nữ, thiên nữ cái gì, so với những gì mình từng trải qua thì cũng chỉ thế mà thôi.
Há sẽ như những người này, tuỳ tiện biểu lộ ra ái mộ trong lòng?
Chỉ là ánh mắt du di của Nguyệt Ngưng Nhi nháy mắt liền khiến tâm thần Tô Dật trầm xuống, đều nói tâm tư nữ tử mảnh như tóc, chẳng lẽ cô gái nhỏ này đã phát giác ra được gì?
Đến gần Vương Thượng Vũ, ánh mắt liếc về phía Tô Dật, trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi không khỏi có chút kinh ngạc đối với nam tử thần tình lạnh nhạt này, nói khẽ:
- Thượng Vũ, ngươi cũng tới!
Vương Thượng Vũ mỉm cười, hắn sớm đã khác xưa, ánh mắt khẽ động, đáp:
- Ngưng Nhi sư tỷ, đã lâu không gặp!
Không mặn không nhạt, đã không có chủ động lấy lòng, cũng không có hèn mọn sợ hãi, thái độ bất ti bất cang này ngược lại vượt ngoài dự liệu của Nguyệt Ngưng Nhi.
Ẩn ẩn, Nguyệt Ngưng Nhi cũng nhìn ra cái tên Vương Thượng Vũ này người gặp người khi tựa hồ đã khác xưa.
- Ừm.
Nguyệt Ngưng Nhi nhướng mắt lên, quay sang nhìn Tô Dật, nói nhỏ:
- Chào ngươi, ta gọi Nguyệt Ngưng Nhi, ngươi chính là huynh đệ của Thượng Vũ đệ đệ! Nhờ ngươi, hắn thay đổi không ít!
Vừa dứt lời, vô số đạo ánh mắt ghen tỵ cấp tốc tập trung trên thân Tô Dật, mấy người Thân Đồ Song Song cũng đều lộ vẻ nghi hoặc.
Hôm nay Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ làm sao thế?
Vị nữ thần trước nay luôn có vị trí cao trong nội phủ này chính là tiên tử duy nhất của Vân Tiên cổ tông, bên cạnh Vân Tinh a!
Giờ lại đang chủ động chào hỏi với tên đệ tử ngoại tông gọi là Ôn Uyên kia?
Rất nhanh, liên tục có tiếng thở dài truyền đến, thỉnh thoảng lại có ánh mắt ngập tràn sát ý tuôn về phía Tô Dật.
Tô Dật cũng hết sức đành chịu, trong lòng càng thêm xác định, Nguyệt Ngưng Nhi khẳng định đã đoán được khí tức ngày hôm đó không phải người trong cổ tông, thế là tất nhiên sẽ đem mục tiêu khóa chặt trên người mình.
Nguyệt Ngưng Nhi đang thử thăm dò, nàng đang xác định có phải Tô Dật cứu mình hay không.
Giờ chủ động chào hỏi với hắn, chẳng qua là muốn từ thanh âm nghiệm chứng mà thôi.
Ẩn ẩn, Tô Dật có chút đành chịu, việc đến nước này, cũng không cần giả bộ làm gì, thế là bèn dùng thanh âm thực của mình, tiến lên một bước, đưa tay phải ra.
Nụ cười thân mật mà nụ cười tóe bắn ra từ khóe mắt Tô Dật, thanh âm tràn đầy từ tính nháy mắt chui vào tai Nguyệt Ngưng Nhi.
- Chào ngươi, ta là Ôn Uyên!
Tức thì, Nguyệt Ngưng Nhi càng thêm chăm chú đánh giá người trước mặt, khuôn mặt cứng đờ, môi mềm khẽ run run.
Từ từ, Nguyệt Ngưng Nhi bất giác duỗi đầu ngón tay ra, nắm chặt tay phải Tô Dật, xúc giác nóng ấm không khác gì cảm giác đêm hôm đó cả.
Lần nữa nhìn về phía Tô Dật, ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi đã không bình tĩnh nữa, có chút mất tự nhiên nhanh chóng thu tay lại.
- Ngươi... Chào ngươi!
Nguyệt Ngưng Nhi nhẹ nói.
Trường cảnh này, lập tức khiến tất cả mọi người tại trường kinh ngạc đến ngây dại.
Dù là Vương Thượng Vũ vừa mới bắt chuyện qua cũng không khỏi thoáng sửng sốt, Thân Đồ Song Song càng là sắc mặt kinh hãi, tranh thủ thời gian sáp lại, hỏi dò Vương Thượng Vũ chuyện gì đang xảy ra.
Nguyệt Ngưng Nhi chủ động chào hỏi? Tô Dật còn dắt tay nữ thần?
Trọng yếu nhất chính là, Nguyệt Ngưng Nhi còn xấu hổ? Đây rốt cuộc là thế nào!
Tại trường, ai nấy đều không bình tĩnh, như là nhìn thấy quỷ, ai oán và đố kị đã không đủ để hình dung tâm tình võ giả giống đực tại đây.
Qua nửa ngày, Nguyệt Ngưng Nhi dường như mới hồi thần lại, nói với đệ tử thủ vệ đang ngây dại ở trước mặt:
- Mấy người Ôn Uyên không phải là đệ tử ngoại môn, bọn họ được mời mà đến, ta nghĩ không cần câu nệ quy củ nội phủ, nếu còn không được, vậy mời hai vị sư đệ đi thông báo một tiếng rồi hẵng quyết định!
Nguyệt Ngưng Nhi lần nữa lên tiếng vì Ôn Uyên, rõ ràng là không muốn khiến Ôn Uyên nảy sinh tranh chấp với nội phủ.
Hai tên đệ tử thủ vệ lập tức lộ vẻ khó xử, hung hăng trừng liếc Tô Dật một cái, do dự không biết phải làm sao.
- Đều tránh ra cho ta!
Lúc này, sau lưng một con cự thú độc giác (một sừng) và một con cuồng mã ngửa mặt lên trời gào thét từ phía chân trời cuồng chạy mà tới.
- Kim Dực Ô Yên thú của phủ công tử, còn có Độc Giác Phong Câu của Vu Mã gia!
- Ầm ầm!
Khói đen nương theo sau là phong bạo, tựa như hung thú cuồng mãnh tới khởi binh hỏi tội, lại lần nữa tách ra đám đông trước Phù Vân Thê.
Trên Độc Giác Phong Câu, một vị được áo choàng che kín mặt nhìn thoáng qua tình hình trước mắt, lạnh lùng nói:
- Công Dương sư huynh, ta đi vào trước!
Dứt lời, Độc Giác Phong Câu huýt dài một tiếng, quanh không trung từng đạo gợn sóng không gian lao nhanh mà ra, một đường chạy lên Phù Vân Thê.
Nhìn bộ dạng tùy ý cuồng phóng của Vu Mã gia, Tô Dật bất giác nhướng mày, người chín dòng họ lớn quả nhiên đều được đặc cách, có thể cưỡi thú đi lên.
Thực lực chính là tiêu chuẩn hàng đầu ở cái thế giới này! Trong thế gia càng là như thế!
- Công Dương sư huynh!
Hai tên đệ tử thủ vệ thấy người phủ công tử chậm rãi đi đến, lập tức như được giải thoát, cuồng hỉ nói.
- Công Dương sư huynh!
Người tại trường đều mắt lộ kính ý, thực lực top ba nội phủ khiến cho địa vị Công Dương Tinh Vũ trong lòng đệ tử ngoại phủ cứ như là thần linh.
Công Dương Tinh Vũ nhàn nhạt liếc qua Nguyệt Ngưng Nhi, chú ý thấy nàng đứng cách Tô Dật gần như thế, trên mặt lập tức hiện ra vẻ âm hàn.
- Tiểu tử! Nếu ngươi có đủ thực lực, cũng có thể cưỡi thú đi lên! Công Dương gia ta có thể gánh thay ngươi!
Công Dương Tinh Vũ cười nhạo một tiếng, sau đó liền quay sang nói với Nguyệt Ngưng Nhi:
- Ngưng nhi, không ngờ ngươi lại thích loại hình này! Thật thú vị!
Nghe vậy, Nguyệt Ngưng Nhi đột nhiên nhíu mày, giận mắng Công Dương Tinh Vũ:
- Miệng chó không mọc được ngà voi!
Lúc này, Tô Dật cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn thang mây, xoay người, nhìn lại Công Dương Tinh Vũ.
Trải qua ba ngày an dưỡng, thương thế Công Dương Tinh Vũ đã tốt bảy tám phần.
Công Dương gia đúng là y thuật cao minh! Khó trách ngay cả bảo vật như Tuyết Yên Thảo đều có!
Trong lòng Tô Dật không khỏi tán thưởng đối với trình độ y thuật của Công Dương gia.
- Có gì không đúng sao? Mỗi người đều có quyền lựa chọn riêng, ta có thể chọn không lên Phù Vân Thê, nàng cũng có quyền không gả cho ngươi!
Phản kích lại lời Công Dương Tinh Vũ, khóe miệng Tô Dật thoáng khẽ nhếch lên.
Đột nhiên, Nguyệt Ngưng Nhi như là nghe được tiếng cổ vũ, ánh mắt khẽ động, liếc nhìn Ôn Uyên, bờ môi run rẩy.
Lời thiếu niên này đúng là điều mình sớm đã muốn nói, vì sao mình lại không thể có quyền lựa chọn?
Vì sao không thể dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình?
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai? Thiện ý nhắc nhở ngươi, ở cổ tông, ở nội phủ này, có chút chuyện, ngươi quyết định không được
Ánh mắt Công Dương Tinh Vũ tức thì trầm trầm xuống, dư quang liếc về phía Nguyệt Ngưng Nhi, khóe miệng thoáng co quắp.
- Vậy ta cũng thiện ý nhắc nhở ngươi, những gì ta nói qua, ta đều sẽ làm được. Ta nói! Nàng sẽ không gả cho ngươi, liền sẽ không gả cho ngươi, ta nói! Ngươi sẽ trả giá đắt vì chuyện ngươi từng làm, liền nhất định sẽ như thế!
Lời Tô Dật tất nhiên là có ý chỉ, Vương Thượng Vũ chịu khuất nhục, Công Dương Tinh Vũ cũng có một phần.