← Quay lại trang sách

Chương 2143

Thù này mình nhất định phải báo! Hơn nữa còn phải báo cho ra trò.

Tô Dật muốn tất cả mọi người đều biết, người Vân Tinh lựa chọn, huynh đệ của Vương Thượng Vũ, ca ca của Tô Uyển Nhi rốt cục là người thế nào!

Công Dương Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, thái độ cường ngạnh của Tô Dật có chút ngoài dự liệu của Công Dương Tinh Vũ.

Dù ngoài miệng nói cứng, nhưng Công Dương Tinh Vũ không cảm thấy Tô Dật sẽ thành công, ngay cả chút khả năng nhỏ nhoi đều không có.

Tức thì, ánh mắt Công Dương Tinh Vũ bắn về phía Nguyệt Ngưng Nhi, nho nhã nói:

- Ngưng nhi, ta lập tức sẽ khiến ngươi biết, lựa chọn của ngươi ngu xuẩn cỡ nào!

- Tiểu tử, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt có thể không cần Phù Vân Thê khảo nghiệm. Nhưng ngươi đã ra mặt như vậy, ngươi nhất định phải tiếp nhận khảo nghiệm!

Công Dương Tinh Vũ phe phẩy quạt xếp trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Lập tức, nét mặt Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt thoáng hiện vẻ do dự, sắc mặt Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song cũng dần trở nên khó coi.

- Công Dương Tinh Vũ, ta nói qua, đi vào bẩm báo trưởng lão sau đó hẵng làm quyết định!

Nguyệt Ngưng Nhi cau mày, quát lớn.

Công Dương Tinh Vũ đặt ngang cây quạt trước người, lắc đầu nói:

- Tiểu tử này cuồng vọng như vậy, rõ ràng là xem thường người nội phủ, ta chẳng lẽ không nên vì cổ tông tranh chút mặt mũi? Chẳng lẽ nói, ngươi thật coi trọng tiểu tử này?

Một câu liền khiến Nguyệt Ngưng Nhi cứng họng, Tô Dật lại quay đầu mỉm cười, tỏ ý không cần lo lắng.

Ai cũng biết, Công Dương Tinh Vũ đã để mắt tới Tô Dật.

Riêng chuyện Nguyệt Ngưng Nhi lộ ra hảo cảm đối với Tô Dật đã đủ khiến vị thiếu gia cổ tông này giết chết Tô Dật trăm ngàn vạn lần.

Lúc này, đệ tử ngoại phủ trước đó đố kị với Tô Dật đều lộ ra nụ cười quỷ dị, hớn hở chờ nhìn xem kịch vui.

Có đám người Công Dương Tinh Vũ làm chỗ dựa, Tô Dật bất giác trở thành công địch của chúng nhân tại trường!

- Ai!

Lục Đề lo lắng đi đến bên người Tô Dật, thấp giọng nói:

- Ôn Uyên, đừng dây dưa với hắn, ta đi cầu trưởng lão Lục gia, hoặc cùng lắm thì đi tìm gia chủ! Có lý nào lại như vậy! Tiến vào tuyệt cảnh mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác đều phải được châm chước mới đúng!

Lời của Lục Đề tự nhiên cũng bị Công Dương Tinh Vũ nghe thấy, kẻ sau hét lớn một tiếng, nói:

- Lục Đề! Nơi này đến lượt ngươi nói chuyện ư! Ta là đệ tử nằm trong top mười nội phủ, càng là thống lĩnh phủ công tử! Tuyệt cảnh lần này can hệ lớn lắm, há đến lượt ngươi ở đây lắm miệng!

- Ngươi!

Lục Đề bị Công Dương Tinh Vũ công khai nhục mạ ngay trước mặt mọi người, Vương Thượng Vũ lập tức mắt bốc nộ hoả, nắm đấm siết chặt, lại bị Tô Dật ngăn lại.

- Công Dương công tử đã nói như thế, ta lên Phù Vân Thê là được! Nhưng ta có một yêu cầu, nếu có người giở trò, ta phải chịu thiệt mà không làm được gì, thế nên mời Công Dương công tử cùng theo ta lên thang!

Nghe vậy, vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Công Dương Tinh Vũ chợt khẽ biến, cau mày nhìn chằm chằm Tô Dật, không nói một lời.

Bản thân hắn là đệ tử nội phủ, lại bò Phù Vân Thê một lần cũng không phải việc khó gì, chỉ là cứ luôn cảm giác Tô Dật sẽ có hậu chiêu.

Thấy Công Dương Tinh Vũ không đáp lời, Tô Dật quay sang nhìn đám đông, nói:

- Phù Vân Thê này ta và ngươi cùng lên! Thắng, ba người chúng ta đều có thể tiến vào tuyệt cảnh, hơn nữa ngươi còn phải xin lỗi Vương Thượng Vũ!

Mấy câu ngắn ngủi thốt ra từ miệng Tô Dật, lập tức khiến người tại trường nhao nhao hít sâu một hơi khí lạnh!

Cuồng vọng! Quá sức cuồng vọng! Không chỉ muốn lên thang mây, còn muốn hướng Công Dương Tinh Vũ hạ chiến thư!

Nghe vậy, Công Dương Tinh Vũ trợn tròn mắt nhìn Tô Dật, cười lạnh nói:

- Ngươi chắc chứ?

Mọi người ở đây, bao gồm Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song đều cảm thấy Ôn Uyên quá mức tự đại, không khỏi lắc đầu.

- Người này là tên điên ư? So trèo Phù Vân Thê với Công Dương sư huynh tu vi Nguyên Tông cảnh lục trọng?"

- Hắn có năng lực gì?! Nói lớn không ngượng!

- Công Dương sư huynh, đánh bại hắn! Hạng người cuồng vọng thế này sao có thể tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh?

Trong một mảnh tiếng kêu gào và nhục mạ, Công Dương Tinh Vũ chậm rãi đi đến trước mặt Tô Dật, thấp giọng nói:

- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm! Đừng hối hận!

Căn bản không để ý tới ánh mắt sắc như đao của Công Dương Tinh Vũ, Tô Dật thần sắc nghiêm nghị, nói:

- Đúng, trong quá trình bò lên, ta cho phép ngươi tùy thời cưỡi tọa kỵ của mình. Nhưng nếu vẫn thất bại, vậy ngươi phải quỳ xuống xin lỗi Thượng Vũ!

- Tiểu tử, ngươi muốn chết ư?!

Nghe được lời này, người phủ công tử tức thì nổi điên, từng đạo nguyên khí hung hãn phun trào ra!

Công Dương Tinh Vũ thoáng ngưng thần, hắn tự nhiên biết tiểu tử này quỷ kế đa đoan, miệng lưỡi trơn tru, nói lời này đơn giản chỉ là muốn nhiễu loạn tâm thần mình.

Trận đánh cược này, hắn tất thắng, hắn có đủ sự tự tin, lập tức Công Dương Tinh Vũ cười lạnh nói:

- Vậy nếu ngươi thua thì sao?

- Lập tức rời khỏi giải đấu tuyệt cảnh, rời khỏi cổ tông, đồng thời ba người chúng ta quỳ xuống xin lỗi ngươi!

Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đứng ngạo nghễ sau lưng Tô Dật, không đợi Tô Dật mở miệng, hai người đã trầm giọng đáp.

- Không sai!

Tô Dật từ tốn nói.

Ánh mắt chậm rãi quét nhìn ba người, Công Dương Tinh Vũ cười to, tiếng cười cuồng vọng tràn đầy âm lãnh, cao giọng nói:

- Mọi người ở đây đều nghe thấy chứ! Vậy liền bắt đầu đi!

Dứt lời, dưới ánh nhìn mong chờ của đám đông, Công Dương Tinh Vũ và Tô Dật cùng bước về phía Phù Vân Thê.

Lúc Tô Dật quay người thoáng chạm mắt cùng Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyệt Ngưng Nhi đáp lại bằng ánh mắt ân cần, thanh âm ôn nhu như suối mát giữa rừng.

- Ôn Uyên, cẩn thận chút!

Tô Dật thoáng dừng chân, quay đầu mỉm cười, hướng về phía Nguyệt Ngưng Nhi nói:

- Chờ ta ở cổng tuyệt cảnh! Ta sẽ tặng ngươi một vật!

- Đừng nói nhảm, bắt đầu đi!

Công Dương Tinh Vũ nhìn bộ dạng thân mật giữa Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi, trong lòng càng dâng đầy nộ hoả.

Lập tức, hai người nhắm thẳng tới thang mây vươn tận chân trời, Tô Dật và Công Dương Tinh Vũ bắt đầu đồng thời phóng thích năng lượng nguyên khí.

- Ngươi bắt nạt Vương Thượng Vũ nhiều năm, hôm nay ta liền thay hắn tìm về mặt mũi!

Tô Dật ngầm ngâm nói.

- Oanh!

Gần như cùng lúc, hai đôi bàn chân trùng trùng giậm mạnh xuống đất, hai đạo quang mang một trắng một xanh vọt vào trong mây mù.

Hoả tốc rời khỏi mặt đất, màn ánh sáng che chắn trước Phù Vân Thê ầm vang bóc mở.

Chúng nhân xuyên qua màn hơi nước màu trắng sữa nhìn lên thiên không, Tô Dật và Công Dương Tinh Vũ đã không thấy tăm hơi.

- Hai người bọn hắn đều nhanh quá!

Hai mắt Thân Đồ Song Song khẽ động, nàng bị tốc độ của hai người làm cho chấn kinh.

- Ầm ầm!

Nguyệt Ngưng Nhi khẽ chau mày, ấn kết trên tay triển khai, thân ảnh cấp tốc bay đến trên lưng Kinh Vũ Sư Thứu.

Giờ này khắc này, Nguyệt Ngưng Nhi đã xác nhận Ôn Uyên chính là người ngày đó cứu mình.

Ôn Uyên công khai đối chọi với Công Dương Tinh Vũ ngay trước mặt mọi người, Công Dương Tinh Vũ tất sẽ hạ ngáng chân Tô Dật trên Phù Vân Thê.

- Song Song, đi lên!

Nguyệt Ngưng Nhi dắt dây cương Sư Thứu, nhẹ giọng nói:

- Vô Song tiễn đội, Nguyệt Dao cốc nghe lệnh! Hoả tốc chạy tới trước Thăng Vân cung!

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt lớn tiếng nói, Nguyệt Ngưng Nhi lập tức giơ tay lên, ra hiệu hai người cũng tới.

Ngay sau đó, người phủ công tử và đám đệ tử ngoại phủ còn lại cũng tranh thủ thời gian đi theo, đệ tử ngoại phủ cần được Phù Vân Thê xác nhận cũng tranh nhau chen lấn bò lên, ai đều muốn nhìn xem giữa Ôn Uyên và Công Dương Tinh Vũ, người nào mới có thể cười đến sau cùng.