Chương 2144
Ai! Đám thanh niên này!
Nhìn theo lưng ảnh dần đi xa, Lục Đề có chút mờ mịt.
Cười khổ một tiếng, Lục Đề lập tức gọi tới Tật Phong Bạch Ngọc Điêu, theo sát ngay sau.
Từ trên lưng thú ngước nhìn ra xa, không chỉ riêng Tô Dật, ngay cả Nguyệt Ngưng Nhi cũng đã tan biến khỏi tầm mắt, Lục Đề điều khiển thú lao đi, sâu trong đáy lòng lại dấy lên một tia hi vọng.
Có lẽ lần này mình sẽ có hi vọng tiến vào nhân tuyển trưởng lão!
---------
Sau khi bước lên Phù Vân Thê, Tô Dật cảm tượng như mình đang ở trong một thế giới trên mây.
Dưới chân rõ ràng là mặt đất kiên cố, nhưng căn bản không thấy được vật thật, càng lên cao càng có thể cảm giác trọng lượng trên người đang không ngừng tăng thêm.
Từ một trăm cân đến hai trăm cân, rồi đến ba trăm cân, trọng lượng trên người tăng dần theo số bậc thang từ từ lên cao.
Trọng lượng như thế đối với Tô Dật mà nói, căn bản không phải vấn đề.
Dù sao trọng lượng Huyết Ma Sát Thần Kiếm đều lên tới mấy chục vạn cân, với trọng lượng như hiện giờ, Tô Dật vẫn có thể đi như giẫm trên đất bằng, tốc độ cực nhanh!
Nguyên khí dưới chân tăng vọt, hiệu quả đặc huấn Phù Dao Bách Biến Bộ giờ phút này liền hiển hiện ra.
Tô Dật một mực đi sát sau lưng Công Dương Tinh Vũ, không nhiều không ít, khoảng cách luôn dừng ở một trượng, hai người một trước một sau, không ngừng leo về phía trước.
Công Dương Tinh Vũ đi trước, thẳng tiến không lùi, nguyên khí thuộc tính phong màu trắng tuôn trào đẩy ra, tựa như điện xẹt, điên cuồng hướng lên.
Đợi leo đến khoảng cách nhất định, Công Dương Tinh Vũ quay đầu thoáng nhìn xuống dưới, liền trông thấy Tô Dật chính đang nhẹ nhàng cười với mình.
Nét mặt Tô Dật đầy vẻ hờ hững, phảng phất chỉ cần Công Dương Tinh Vũ buông lỏng một giây liền lập tức sẽ bị vượt qua.
Tức thì, tâm thần Công Dương Tinh Vũ không khỏi trầm xuống, khóe miệng bất giác nhếch lên, buồn bực nói:
- Tiểu tử được lắm, quả nhiên có mấy phần bản sự! Sau cửa trọng lượng, còn có hai cửa nữa, để ta xem ngươi vượt qua bằng cách nào!
Lập tức, Công Dương Tinh Vũ rút chân chạy nhanh như bay, hai chân tuôn trào nguyên khí, quanh thân cũng tóe phát nguyên khí thuộc tính phong cuồn cuộn.
Sau lưng như mọc thêm hai cánh, tốc độ Công Dương Tinh Vũ lần nữa được gia tăng!
- Oanh!
Trong khí tức phun trào, trên Phù Vân Thê, gợn sóng không gian ầm vang tuôn động, Công Dương Tinh Vũ như tên rời cung lao vút đi, cấp tốc kéo giãn khoảng cách cùng Tô Dật.
- Ha ha ha! Tiểu tử, để ta xem ngươi còn đuổi thế nào!
Không hoảng không vội, Tô Dật vẫn thong thả đi theo, dù khoảng cách giữa hai người hơi chút kéo dãn, hắn cũng không nóng nảy.
Đối với hắn mà nói, hắn muốn xem tốc độ cực hạn của top ba Vân gia là thế nào, đây cũng là cơ hội để hắn biết được thực lực đối phương.
- Tiểu tử này, quả có thực lực của Nguyên Tông cảnh lục trọng!
Xích Phi Hồng khẽ gật đầu, khá là tán thưởng thực lực của Công Dương Tinh Vũ.
- Nhưng lại là một tên hỗn đản! Loại người này quyết không thể lưu!
Tô Dật cười nói.
- Xoẹt!
Hai tay Tô Dật hướng ra sau vỗ mạnh, một cỗ xung lực tuôn ra, mượn nhờ phản lực, cả người Tô Dật lần nữa vọt mạnh tới.
Ở bên ngoài Phù Vân Thê, đám người Nguyệt Ngưng Nhi nhìn về nơi Tô Dật và Công Dương Tinh Vũ đang tranh đua, bọn họ có thể thấy được rõ ràng cục diện nơi đó.
Đập vào mắt là cảnh Tô Dật một mực chậm thua Công Dương Tinh Vũ nửa nhịp, Thân Đồ Song Song khẽ than nhẹ nói:
- Ai nha, sao Ôn Uyên lại bị kéo giãn khoảng cách!
Nguyệt Ngưng Nhi chăm chú nhìn Ôn Uyên đang chạy phía dưới, một tia lo lắng yên ắng tóe ra, nói nhỏ:
- Không lý nào lại như vậy a, thực lực của hắn đáng ra sẽ không kém nhiều như vậy! Chẳng lẽ hắn đang quan sát?
Ở trên lưng chim, nét mặt Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt lại vẫn hết sức bình thản, tuyệt không lo lắng Tô Dật sẽ thua.
- Sao các ngươi không lo lắng chú nào vậy?
Thân Đồ Song Song nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt nhìn nhau cười một tiếng, Công Dương Tinh Vũ đã một lần chịu thiệt dưới tay Tô Dật, Tô Dật sao lại có thể thua cho được.
Phản ứng của hai người khiến Nguyệt Ngưng Nhi an tâm phần nào, lập tức nói với Thân Đồ Song Song:
- Xem đi! Sắp tiến vào cửa linh hồn!
Mắt thấy Tô Dật và Công Dương Tinh Vũ đã đi được một nửa đoạn đường trên Phù Vân Thê, tốc độ cả hai đều dần dần chậm lại.
Cửa linh hồn Phù Vân Thê là nơi khảo nghiệm năng lượng linh hồn, là nơi đánh giá triệt để năng lượng linh hồn của một võ giả.
Cửa linh hồn cũng dùng để kiểm nghiệm ý chí võ đạo của võ giả có kiên định hay không, có thể kháng cự được các loại gian nan và dụ hoặc trên đường tu hành võ đạo hay không.
Sau khi tiến vào cửa linh hồn, không chỉ trọng lượng toàn thân lần nữa nặng tựa ngàn cân, mà linh hồn Tô Dật cũng theo đó đau đớn không thôi.
Rất nhanh, trước mặt Tô Dật xuất hiện các loại huyễn tượng, sông núi sụp đổ, cự thạch nổ tung, đẩu chuyển tinh di, lôi điện phong bạo!
Chỉ cần là những gì khủng khiếp có thể mường tượng ra thì đều có huyễn tượng xuất hiện trước mắt, hơn nữa khảo nghiệm lần này cũng khác với khảo nghiệm của Kim Bằng bí cảnh khi trước.
Loại khảo nghiệm này, càng đi lên cao lại càng có thể câu lên khủng bố vô hạn và hồi ức thống khổ trong lòng võ giả.
Càng không ngừng hướng đi lên, Tô Dật càng cảm giác được quang đoàn thần bí bên trong thân thể đang không ngừng bành trướng.
- Khảo nghiệm linh hồn mạnh quá!
Tô Dật hít sâu một hơi khí lạnh.
Dưới chân bước đi không ngừng, Tô Dật không ngừng vận chuyển Ngự Thiên quyết khống chế linh hồn, đồng thời dần dần bắt đầu phóng thích nguyên khí, khống chế quang đoàn thần bí bên trong cơ thể.
Rất nhanh, trong đầu Tô Dật xuất hiện hình ảnh cha mẹ đã lâu không gặp.
Trong một mảnh quang mang, Tô Dật nhìn thấy mình đang gào khóc đòi ăn, được một mỹ phụ ôm vào trong ngực.
Ở bên cạnh mỹ phụ còn có một nam tử cán lưng thẳng tắp, cao lớn đứng đó, chính đang dỗ dành mình.
- Cha... Mẹ!
Tô Dật thốt lên, cảm xúc nguyên thủy đến từ sinh mệnh khiến Tô Dật kêu thành tiếng.
Dù bản thân mang theo ký ức trọng sinh đến dị thế này, hợp hai làm một với thân thể bây giờ, từ lâu Tô Dật cũng đã dung hợp ký ức với thân thể này.
Một cỗ nhiệt lệ dần dần tuôn lên hốc mắt, Tô Dật gấp gáp muốn thấy rõ tướng mạo cha mẹ, nhưng dù giãy dụa thế nào đều không thấy rõ được.
Cùng lúc đó, Công Dương Tinh Vũ đã thoát ra khảo nghiệm linh hồn, ánh mắt dời xuống, thấy ở đằng sau tốc độ Tô Dật càng lúc càng chậm, khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên.
- Đấu với ta! Còn kém xa lắm!
Lập tức, nguyên khí thuộc tính phong nồng đậm bức nhân điên cuồng tuôn đãng mà ra, Công Dương Tinh Vũ lần nữa lao nhanh hướng phía đỉnh chóp Phù Vân Thê.
Bên ngoài thang mây, Tô Dật đình trệ khiến cho đám người Nguyệt Ngưng Nhi nhìn mà sốt ruột không thôi.
- Không biết có bao nhiêu đệ tử ngoại phủ đều gục ở cửa ải này. Nhưng mà không đến mức thế chứ, tu vi của hắn không nên gục ở đây!
Bàn tay Nguyệt Ngưng Nhi dần thấm ra mồ hôi.
Nghe vậy, Thân Đồ Song Song nhìn theo bóng lưng Công Dương Tinh Vũ càng lúc càng tiếp cận cửa ra Phù Vân Thê, trong lòng không khỏi cũng lo lắng theo.
Chợt nghe ở đằng sau Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt gắng sức cổ vũ:
- Cố lên! Ngàn vạn đừng thua!
Biểu hiện khác thường của Tô Dật khiến Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt không khỏi có chút lo lắng, từng đạo ánh mắt cấp thiết tập trung trên thân Tô Dật giữa thang mây.
Tô Dật, rốt cục đang làm gì?
Trong cửa linh hồn, Tô Dật vẫn đang đắm chìm trong mộng ảo thân tình, quang đoàn linh hồn trong đầu dần dần thành hình.
Quang đoàn mà bấy lâu nay hắn muốn làm rõ cuối cùng bắt đầu biến ảo, quang mang mông lung mờ mịt tản ra hào quang nhàn nhạt, dần dần cách tuyệt Tô Dật với thế giới, siêu thoát khỏi Phù Vân Thê, cũng siêu thoát với trọn cả ngoại giới.