Chương 2145
Tô Dật, mau tỉnh lại a!
Không gian thần bí cùng khí liền cành với quang đoàn thần bí thế nên cũng sản sinh kịch biến theo, Xích Phi Hồng vội hô to, hi vọng Tô Dật nhanh chóng tỉnh lại.
- Tiểu tử thúi, giờ không phải lúc ngươi thăm dò bí ảo đâu!
Trong huyền quan, Thiết Hồn Mạch ngủ say bấy lâu cũng cảm giác được biến hóa dị dạng trong thân thể Tô Dật vào lúc này, lập tức trầm giọng quát.
- Quang đoàn thần bí... Biến!
Trong mê mang, Tô Dật bất giác tiến lại gần quang đoàn thần bí, nhưng lúc đưa tay muốn chạm đến, chợt một tiếng ầm vang.
Tựa như vũ trụ hồng hoang nổ tung, toàn bộ thân thể Tô Dật bắt đầu tán phát ra năng lượng hung mãnh, trong Thiên Nguyên yêu hồn ẩn ẩn truyền ra một giọng nữ sâu kín.
Thanh âm từ tính tràn ngập mị hoặc, bên trong xen lẫn cảm xúc đã lâu không gặp.
- Tô Dật, nhanh tỉnh lại!
Thanh âm đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai Tô Dật, như bàn tay nóng ấm vuốt ve tâm hồn.
Cuối cùng Tô Dật thoát khỏi hấp dẫn từ quang đoàn thần bí, hai mắt mở ra, dù thân mình vẫn còn ở trong một mảnh sương mù, nhưng thần chí đã thanh tỉnh đi nhiều.
Tiềm thức nói cho Tô Dật, đây là giọng của Linh Thiên Tuyết, giọng nói đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
- Tô Dật, nhanh tỉnh lại!
Bởi biến hóa từ quang đoàn thần bí, Thiên Nguyên yêu hồn tựa hồ cũng bị liên luỵ.
Rất nhanh, giọng Linh Thiên Tuyết tan biến, lần nữa sa vào trong hỗn độn.
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết!
Tô Dật đột nhiên hét to, cơn đau như xé rách não hải khiến Tô Dật triệt để tỉnh táo lại.
Lần này, đến lượt Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng kinh ngạc, ở trong cơ thể Tô Dật lâu vậy rồi, nhưng bọn hắn lại không biết còn có một cô gái tồn tại.
- Tiểu tử thúi này, trời sinh liền có duyên với nữ nhân.
Xích Phi Hồng không thể làm gì khác hơn là cười nhẹ một tiếng, liếc nhìn Tô Dật vừa tỉnh từ trong đại mộng, thúc giục nói:
- Nhanh xông đi lên! Chậm nữa thì muộn mất!
Tức thì, Tô Dật hít sâu một hơi, Ngự Thiên quyết cùng Hỗn Nguyên chí tôn công phi tốc vận chuyển trong cơ thể, lực lượng Thái Cổ hùng hậu tựa như vượt qua thiên địa mênh mông mà đến, bao phủ quanh thân Tô Dật.
- Oanh!
Từ nơi xa nhìn lại, quanh thân Tô Dật được một đoàn năng lượng màu trắng sữa vây quanh, xoay tròn tựa như con thoi, giây sau, Tô Dật quát lớn một tiếng.
- Uống!
Sóng âm hung hãn chấn nát hư không, nhìn Công Dương Tinh Vũ đã sắp qua cửa thứ ba, Tô Dật tấn tốc đề cao tốc độ gấp mấy lần, cả người lao vút đi tựa như đạn pháo, một hơi xông qua cửa thứ hai.
- Rốt cục tỉnh lại!
Nơi xa Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt thở dài một hơi, chỉ cần Tô Dật không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thắng là điều nhất định.
Cũng giãn mày ra còn có Nguyệt Ngưng Nhi, tựa như chính bản thân vừa vượt qua ải khó, mồ hôi óng ánh chảy dài trên mặt.
- Ầm!
Sau khi xông qua cửa thứ hai, Tô Dật trực tiếp tiến vào cửa thứ ba, cửa ngũ hành.
Cửa ngũ hành là khảo nghiệm đối với thuộc tính ngũ hành của võ giả, cửa này võ giả không chỉ cần phải ứng đối bằng thuộc tính mình am hiểu nhất.
Năng lượng bên trong Phù Vân Thê sẽ như kim nhọn kích thích thuộc tính bạc nhược của võ giả, khiến võ giả chịu dày vò bởi trăm ngàn lỗ thủng, như là vạn vạn cánh tay đào móc tâm can.
Đột nhiên, Tô Dật lần nữa cảm giác được trọng lượng trên người trầm xuống không ít, tối thiểu cũng phải có sức nặng mười vạn cân.
Nhưng chút trọng lượng ấy đối với Tô Dật mà nói thì chỉ nhẹ nhàng như nhón tay nhặt hoa lá dưới đất.
Thân hình Tô Dật không ngừng tiến lên, ánh mắt quét qua Công Dương Tinh Vũ đã đi được một nửa cửa thứ ba, nhẹ giọng cười nói:
- Xem ra cửa này đối với Nguyên Tông cảnh lục trọng ngươi mà nói thì cũng là một khảo nghiệm không nhỏ a!
Trong mắt hắn, tốc độ Công Dương Tinh Vũ đã giảm mạnh, liên tục xông qua hai cửa, bất luận huyết nhục hay linh hồn, đều đã tiêu hao rất nhiều.
Trọng lượng mười vạn cân đối với một võ giả Nguyên Tông cảnh mà nói đã không phải con số nhỏ.
Công Dương Tinh Vũ sắc mặt mang theo uể oải chính đang thở dốc hổn hển, nghe thấy tiếng Tô Dật từ phía dưới vọng lên, thần sắc tức thì khẽ biến.
Trong đồng tử hiện lên một tia hoảng sợ nhỏ không thể thấy, sao có thể vậy được?!
Vừa rồi Ôn Uyên rõ ràng còn dừng ở cửa thứ hai khó mà thoát ra được, làm sao đến cửa thứ ba lại tựa như biến thành một người khác, không chỉ khí tức nguyên khí dồi dào, năng lượng linh hồn cũng như được lần nữa đổi mới.
Chuyện quái lạ như vậy, đây là lần đầu tiên Công Dương Tinh Vũ gặp phải, một cảm giác nguy hiểm tuôn lên trong lòng.
- Oanh!
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, phía dưới đột nhiên run lên, một quang đoàn hỏa diễm nóng rực từ dưới vạch qua, đi qua đâu không gian nơi đó đều rung động không thôi.
- Vù vù!
Tiếng xé gió bén nhọn liên miên không dứt, tốc độ Tô Dật tựa như gió bão, cuốn theo khí thế kinh người nhanh chóng tiếp cận lại gần.
Trong Phù Vân Thê ngập đầy mây trắng đột nhiên xuất hiện một đạo tinh vân đỏ hồng như hỏa diễm, khí tức nóng bỏng khuếch tán càn quét tứ phương.
Nháy mắt, hỏa đoàn đã đến sau lưng Công Dương Tinh Vũ, mà khi Công Dương Tinh Vũ quát to một tiếng không hay, Tô Dật đã đi tới.
Trong quang mang, nét mặt Tô Dật trầm tĩnh đến đáng sợ, tựa như thần linh thẩm phán, mắt lạnh nhìn Công Dương Tinh Vũ.
- Ta nói qua, ta có quyền lựa chọn cho riêng mình! Trên đời này, có thể cản ta, chỉ có chính ta! Kẻ ngăn ta, giết! Kẻ cản ta, diệt!
Tiếng nói lạnh lùng xen lẫn sóng nguyên khí thoát ra từ miệng Tô Dật, năng lượng linh hồn cường hãn cấp tốc áp lên thân thể vốn đã tiều tụy bất kham của Công Dương Tinh Vũ.
- Phốc!
Rốt cục, Công Dương Tinh Vũ tâm thần thả lỏng, mắt trợn tròn, từ khóe miệng chảy ra một đạo huyết mang hình vòng cung!
Tức thì, tiếng cười sảng lãng vang vọng khắp Phù Vân Thê, Tô Dật thế như chẻ tre tiếp tục hướng phía trước.
Giữa biển mây mênh mang, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại một mình Công Dương Tinh Vũ đang há mồm thở dốc như trâu đực.
Hít sâu một hơi, con ngươi Công Dương Tinh Vũ dần trở nên âm trầm, nét mặt u ám chớp hiện một tia hung ác.
- Không khả năng! Ta nói qua ta sẽ thắng ngươi! Ai cũng quyết định không được! Ai cũng kháng cự không được!
Giờ phút này, Công Dương Tinh Vũ chậm rãi lau khô vết máu nơi khóe miệng.
Trên Phù Vân Thê giữa biển mây mênh mang, càng lên cao, tầng mây càng dày, khóe mắt Công Dương Tinh Vũ dần hiện lên vẻ lo lắng.
Nhìn Tô Dật đã vượt qua Công Dương Tinh Vũ, trên Kinh Vũ Sư Thứu vang lên một mảnh vui mừng.
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt kích động không thôi, cao giọng nói với Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song:
- Ngưng nhi sư tỷ, Song Song sư tỷ, ta nói rồi mà! Ôn Uyên nhất định có thể thắng!
Nhìn Ôn Uyên đã dẫn trước Công Dương Tinh Vũ một khoảng tương đối xa, Nguyệt Ngưng Nhi dần nhoẻn miệng cười, nụ cười dịu dàng mê người, khiến Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt thoáng khẽ ngốc trệ.
- Không đơn giản vậy đâu!
Lục Dề đuổi tới quát lớn, chỉ vào vị trí Công Dương Tinh Vũ trầm giọng nói:
- Công Dương Tinh Vũ là loại người thế nào, các ngươi còn không rõ ràng ư?!
Thoáng chốc, thuận theo ánh mắt Lục Đề, chúng nhân chú ý thấy Công Dương Tinh Vũ đột nhiên có hành động, trong tay ngưng kết chưởng ấn, miệng phát ra một tiếng huýt sáo thật dài, thanh thúy to rõ.
- Ngao rống!
Tiếng thú rống chấn vỡ tầng mây, một đạo khói đen kinh người từ trước mắt mọi người thổi qua, chính là Kim Dực Ô Yên thú của phủ công tử.