Chương 2147
Tô Dật nhìn xuống Công Dương Tinh Vũ đã nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
- Với sức của ngươi, vốn không nên bại thảm như vậy! Có tâm đấu võ, đạo đức cá nhân lại quá kém! Chú định bại cục!
Tiếng nói dần dần bay xa, trong không gian hỗn loạn, thân ảnh Tô Dật hóa thành lưu quang, tấn tốc lao vút tới điểm cuối.
Trong Phù Vân Thê, giữa thần quang trắng xóa mông lung, tiếng hét và rống giận của Công Dương Tinh Vũ vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
- Giọng kia là của ai? Là Công Dương sư huynh ư?
- Làm sao có thể! Công Dương sư huynh trình độ nằm trong top ba cổ tông, làm sao lại thua được!
- Nhất định là cái tên Ôn Uyên kia! Nói lớn không ngượng! Phải trừng trị hắn một trận nên thân!
- Chúng ta nhanh đi nhìn xem, trong nội phủ tuyệt cảnh cũng sắp bắt đầu rồi!
Đám đệ tử ngoại phủ còn đang leo lên Phù Vân Thê, nghe được tiếng kêu thảm thiết kia không khỏi dồn dập nghị luận, ai nấy đều ngước mắt nhìn lên, tâm thần chấn đãng.
- Hô!
Ngoài Phù Vân Thê, năng lượng cuồng bạo xông nát hư không, trong không khí mỏng manh tràn đầy linh khí.
Một mũi Xuyên Vân tiễn to lớn vút ra từ trong quang cầu hình tròn, như là chim ưng bay lượn giữa biển mây, sóng năng lượng cuốn thốc theo khiến Thăng Vân cung vì đó rung động.
Người đi ra chính là Tô Dật, lúc hắn mở mắt, phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường người đông nghìn nghịt.
Trước mắt là một tòa cung điện cực lớn, tựa như hồng hoang cự thú ẩn núp giữa tầng mây, chính là “Thăng Vân cung!
Trên quảng trường thênh thang, lấy trục trung tâm mà phân chia, hai bên trái phải có bốn tòa Liên Hoa bảo điện cực lớn.
Quét mắt nhìn ra xa, chính giữa Thăng Vân cung cũng có một tòa Liên Hoa bảo điện tương tự.
Chín đóa hoa sen giống hệt cảnh Tô Dật tiến vào cổ tông liền gặp phải Cửu Liên trận, trước Liên Hoa bảo điện, minh châu sáng ngời, ánh sáng vàng khúc xạ vương vãi xuống, tán phát ra quang mang thần dị, hết sức bất phàm.
Hoa sen to lớn sinh động như thật, càng tô điểm thêm vẻ hùng vĩ tráng lệ của Thăng Vân điện.
Nhìn chín tòa bảo điện kinh thế hãi tục trước mắt, Tô Dật lập tức cảm ứng được, bất cứ một tòa cung điện nào, năng lượng cất chứa trong đó đều cực kỳ kinh người!
- Danh tiếng cổ tông quả nhiên không ngoa!
Ánh mắt Tô Dật liên tục chớp động, trong lòng càng thêm ngóng chờ đối với Yểm Hải tuyệt cảnh sắp mở ra.
Đi xuống bậc thang, dưới chân truyền đến từng đợt gợn sóng năng lượng khiến Tô Dật cảm giác như rơi trên đám mây, một luồng năng lượng thiên địa tinh thuần tựa như hồng thủy bao bọc lấy hắn, lại nhìn mỗi người trước cung điện, ai nấy đều mặt hiện kim quang, thần sắc kích động.
- Lại có người đi ra từ bên trong Phù Vân Thê?!
- Người này là ai, hình như chưa từng gặp qua?
- Không ngờ chẳng cảm giác thấy hắn tiêu hao nguyên khí gì cả!
Trước chín tòa cung điện, đám đệ tử nội phủ liếc nhìn Tô Dật, vài người mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng bởi không quá thu hút, rất nhanh liền không ai nhìn Tô Dật nữa.
- Ôn Uyên!
Nơi xa, một tiếng quát nhẹ vọng tới, trên Sư Thứu giương cánh bay nhanh mà đến, Nguyệt Ngưng Nhi và đám người Vương Thượng Vũ chính đang vẫy tay với Tô Dật ở bên dưới.
- Không ngờ người này chính là Ôn Uyên, kẻ đả thương Lục Hâm Lục Dịch chẳng qua cũng chỉ như thế!
- Tướng mạo thường thường, bộ dạng nhà quê, lát nữa phải cho hắn mất mặt mới được!
- Nhưng Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ có vẻ rất quen thuộc với hắn?
Thoáng chốc, chúng nhân tại trường đều biết được chuyện đệ tử Lục môn bị đánh, không khí thoáng chút kích đãng, ánh mắt nhìn về phía Tô Dật cũng có vẻ không quá thân thiện.
Nguyệt Ngưng Nhi la lên một tiếng, ngược lại khiến cho đám đệ tử nội phủ vốn đang bận rộn bên dưới dừng lại việc đang làm trong tay, chú ý lập tức tập trung hết trên người Tô Dật.
Bị nhiều người như vậy đồng thời nhìn chằm chằm, song Tô Dật sớm cũng đã quen, nhịn không được lắc đầu, cười một tiếng đành chịu.
Ngước mắt nhìn lên, mây khói màu trắng sữa tiêu tán, Sư Thứu cũng biến mất trong gợn sóng không gian.
Hai nam hai nữ chậm rãi đi đến, chính là Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song và Vương Thượng Vũ cùng Mộc Nhân Kiệt.
Lục Đề không ở trong đó.
Vương Thượng Vũ vừa thấy Tô Dật bình an vô sự, tức thì hưng phấn không thôi, vui cực mà cười, nói:
- Ngươi hù chết ta! Cửa thứ hai ngươi làm sao thế! Ta còn tưởng ngươi thua rồi!
Mộc Nhân Kiệt cũng sợ bóng sợ gió một trận, trong mắt lóe qua một tia sợ hãi, lặp lại lần nữa lời của Vương Thượng Vũ, theo như hắn biết, Tô Dật hẳn sẽ không phạm phải sai lầm như thế mới đúng.
- Có chút nguyên nhân khác, đã khiến các ngươi lo lắng rồi!
Tô Dật tâm thần khẽ rung, cửa thứ hai là vì quang đoàn thần bí đột biến mới phát sinh biến hóa.
Bản thân hắn cũng còn chưa kịp xem quang đoàn thần bí rốt cục đã phát sinh biến hóa gì, thế nên Tô Dật cũng không nhiều nói.
Đang khi nói chuyện với Vương Thượng Vũ, Tô Dật chú ý thấy ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi nhìn mình có chút khác lạ, một tia dị sắc bắn ra.
- Ôn Uyên, không ngờ ngươi lợi hại như vậy! Sao trước đây ta chưa từng nghe qua tên tuổi ngươi!
Thân Đồ Song Song sảng lãng nói, ngữ điệu tràn đầy bội phục.
Chỉ cần có thể đánh gục Công Dương Tinh Vũ, đây chính là chuyện cực tốt.
Tô Dật ngược lại rất có hảo cảm với Thân Đồ Song Song, cười nhạt một tiếng, nói với Thân Đồ Song Song:
- Ngươi lập tức liền sẽ càng quen thuộc với cái tên này!
- Đúng rồi, Lục Đề đại nhân đâu?
Tô Dật đảo mắt một vòng, lại không thấy được thân ảnh Lục Đề, bèn hỏi.
Nguyệt Ngưng Nhi bước lên trước một bước, đè ép thanh âm nói với Tô Dật:
- Lục Đề đại nhân có chút việc riêng, sau này sẽ đến!
- Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, sau lưng có mấy con Sư Thứu chạy gấp tới, chính là người Vô Song tiễn đội và Nguyệt Dao cốc.
- Ngưng nhi sư tỷ, Song Song sư tỷ, trưởng lão Thân Đồ gia và Nguyệt gia đều đã tiến vào Thăng Vân cung thương thảo hội nghị, chúng ta về Nguyệt cung tạm nghỉ trước! Chờ lúc tuyệt cảnh mở ra!
Nguyệt Ngưng Nhi khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện một tia do dự, lập tức liền nhìn về phía Ôn Uyên, ôn nhu nói:
- Ôn Uyên, ngoại tông các ngươi không có chỗ nghỉ ngơi, không bằng theo ta cùng về Nguyệt cung tạm nghỉ!
Nói xong, ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi dời hướng một tòa Liên Hoa bảo điện ở sát gần Thăng Vân cung.
Vừa rồi Phù Vân Thê có tạo thành chút ảnh hưởng đối với huyết nhục, linh hồn, huyết mạch, Tô Dật tự nhiên sẽ không cự tuyệt nghỉ ngơi, lúc này bèn vui vẻ đáp ứng.
Tô Dật đồng ý khiến thần sắc Nguyệt Ngưng Nhi thoáng giãn ra, lập tức đi trước dẫn đường.
Khóe miệng ngậm lấy nụ cười, đủ sánh với bất cứ mỹ lệ nào trên thế gian, nụ cười ấy càng khiến hết thảy mọi người tại trường trợn mắt há mồm, tâm thần rung động.
Ai cũng chưa từng thấy qua Nguyệt Ngưng Nhi trong thần thái mê người như thế, ý cười nhàn nhạt kia in sâu trong lòng mọi người, xua cũng không đi.
Ở trong mắt chúng nhân tại đây, lúc này Nguyệt Ngưng Nhi tựa như đang dẫn người thương về nhà, đầy vui sướng nhiệt tình.
Lập tức, xung quanh từng đoàn từng đoàn ánh mắt nóng rực tập trung trên người Tô Dật, Tô Dật lại không chút nào sợ hãi, bình thản như thường.
Tô Dật thầm nghĩ, dù sao chuyện Vân Tinh cũng đã khiến đám người này hận mình thấu xương, hắn chẳng việc gì phải để ý để chúng ta.
Đối với Vân gia, đối với cổ tông, Tô Dật chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp gì.