Chương 2148
Vân Tinh tung tích không rõ, cầm tù Tô Uyển Nhi, khi dễ Vương Thượng Vũ, trong vô hình Vân gia đã chọc trúng rất nhiều nghịch lân của Tô Dật.
Tô Dật đang chờ một cơ hội, một cơ hội triệt để bạo phát!
- Những người khác trong top mười Vân bảng đều về cung điện của riêng mình để nghỉ ngơi?
Trước cổng vào Phù Vân Thê, Tô Dật chỉ thấy được Công Dương Tinh Vũ và Vu Mã gia Vu Mã Tu, giờ cũng cường giả nằm trong top mười nào khác.
Nguyệt Ngưng Nhi đi ở bên trái Tô Dật, mắt đẹp chớp động, hướng Tô Dật giải thích nói:
- Tuyệt cảnh lần này rất quan trọng, mỗi một vị top mười Vân bảng đều đại biểu cho hi vọng của gia tộc, đương nhiên phải có được chuẩn bị đầy đủ nhất trước khi tuyệt cảnh mở ra, sau này ngươi đều sẽ nhìn thấy.
Lúc nói chuyện, bốn người đã đi tới trước Nguyệt cung, sau lưng vô số ánh mắt tựa như kim đâm nhìn chằm chằm Tô Dật.
Tô Dật hất cằm lên, nói với Nguyệt Ngưng Nhi:
- Trong này tạm thời không có những người khác?
- Không có, trưởng lão và gia chủ nhà ta đều đang họp tại Thăng Vân cung!
Một tên cường giả trong Nguyệt Dao cốc cung kính nói.
Bởi vì thái độ của Nguyệt Ngưng Nhi thái độ Ôn Uyên, người Vô Song tiễn đội và Nguyệt Dao cốc đều hành xử với Tô Dật hết sức cung kính.
- Vậy thì tốt rồi!
Tô Dật cười cười, ghé mắt nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi, nói khẽ:
- Ngươi cùng đơn độc đi vào! Người khác không được đi theo, chỉ có hai chúng ta.
- Chỉ có... Hai…Chúng ta...?
Nghe xong lời này của Tô Dật, trong mắt Nguyệt Ngưng Nhi tuôn đầy vẻ ngượng ngùng và nghi hoặc.
Không chỉ Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song và Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt đều trợn tròn mắt.
Mãi khi Tô Dật nói lại một lần, bọn họ mới xác định, Tô Dật muốn dẫn Nguyệt Ngưng Nhi đơn độc vào trong cung, ai cũng không được phép đi theo!
- Thế này... Có phải hơi nhanh quá rồi không?
Ngay cả người trước nay luôn hào sảng như Thân Đồ Song Song cũng không khỏi nhíu mày, có chút xấu hổ nói.
- Cái này...
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt nhìn nhau, nhún nhún vai, tỏ ý không biết rõ tình hình.
Quét mắt nhìn đám người tại trường, sắc mặt ai nấy đều đã tiếp cận trạng thái nổi giận.
- Hắn là cái gì, cũng dám nói ra lời này với Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ, nữ thần trong lòng ta!
- Đây quả thực là vũ nhục đối với nữ thần! Không! Là chà đạp lên tôn nghiêm chúng ta!
- Đừng đáp ứng hắn! Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ! Đây chắc chắn là một tên cuồng vọng, còn là một tên lưu manh háo sắc!
Đấm ngực dậm chân, nhỏ giọng nức nở, đệ tử ngoại phủ bốn phía dù biết mình cả đời cũng không có khả năng tiếp cận nữ thần trong lòng.
Nhưng là, ai cũng không muốn nhìn thấy nữ thần cùng theo một nam tử tướng mạo bình phàm tiến vào Nguyệt cung!
Đây là kiên trì thấp nhất của một người ái mộ!
Từng đạo ánh mắt từ nóng rực biến thành cầu xin, phảng phất đều đang hi vọng Nguyệt Ngưng Nhi tiểu thư không đáp ứng!
- Không được! Nguyệt Ngưng Nhi, Công Dương sư huynh còn chưa tới! Ngươi làm sao có thể chung phòng với một nam nhân khác!
- Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ, nếu ngươi đáp ứng, chẳng phải làm mất mặt phủ công tử và Công Dương gia!
- Nữ nhân trên người có hôn ước mà làm vậy ư?!
Rốt cục, người phủ công tử trong đám đông nhịn không được bắt đầu lớn tiếng chất vấn.
Kình phong cường hãn xuyên qua đám đông, cuốn thốc về phía Nguyệt Ngưng Nhi, khiến quần áo Nguyệt Ngưng Nhi phất phơ theo gió.
Một viên đá kích lên ngàn tầng sóng, đám người tức giận mà không dám lên tiếng cũng cùng theo ồn ào, ai nấy đều lớn tiếng chất vấn.
- Người phủ công tử nói đúng! Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ là thiên chi kiêu nữ của cổ tông, sao có thể hủy thanh danh!
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn dùng loại thủ đoạn thấp kém này chiếm lấy phương tâm Nguyệt Ngưng Nhi tiểu thư, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ đó đi!
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tên lưu manh, ta muốn giết ngươi!
- Oanh!
Tích tắc, tiếng lẩy dây cung lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là tiếng sáo thanh lãnh động người hóa thành từng trận sóng âm che đi tiếng huyên náo của võ giả tại trường.
Đối mặt với mũi tên rét lạnh, đám võ giả mới rồi còn đang kêu gào lập tức câm như hến, chỉ nghe Thân Đồ Song Song lớn tiếng phẫn nộ quát:
- Nhốn nháo cái gì! Nhốn nháo cái gì! Ngưng nhi sư tỷ làm thế nào còn cần các ngươi lắm mồm! Ai còn nhiều lời, cút ngay cho ta!
- Nàng là nữ chủ nhân của Công Dương gia chúng ta!
Đầu lĩnh phủ công tử nhướng mày, một cỗ sát ý nồng đậm tuôn ra, vẫn giữ thái độ cường ngạnh lên tiếng nói!
- Oanh!
Chỉ nghe trong đám đông vang lên một tiếng xé gió mãnh liệt, Thân Đồ Song Song bấm tay gảy nhẹ, tiễn khí vô hình nháy mắt liền bắn tới trán đối phương!
- Ầm ầm!
Tiếng xương sọ vỡ vụn thanh thúy vang lên, chúng nhân tại trường bị dọa nhảy dựng, lập tức giật lui ra xa ba trượng.
Nhìn đệ tử phủ công tử nằm trên mặt đất thống khổ tru lên, chúng đệ tử nội phủ đều hít sâu một hơi khí lạnh.
- Ai còn tiếp tục nhiều lời, kết quả sẽ như hắn!
Thân Đồ Song Song nhướng mắt nhìn quanh, sát ý tóe xạ.
Nháy mắt, toàn bộ quảng trường đều an tĩnh lại, mấy trăm đạo ánh mắt rơi ở trên thân Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi.
- Ngươi chỉ có cơ hội lần này, tiến vào tuyệt cảnh, ta không có thời gian một mình cùng ngươi!
Tô Dật không chút để ý tới ồn ào vừa rồi, nhàn nhạt nói.
Lời của Tô Dật khiến đám đông vốn đã sợ hãi lại lần nữa phát điên!
Điều này can hệ đến danh tiết Nguyệt Ngưng Nhi, không phải chuyện nhỏ!
Đứng trước Nguyệt cung, Nguyệt Ngưng Nhi hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị, chậm rãi ngước mắt lên, liếc nhìn thanh niên trước mặt.
Trong đôi mắt thâm thúy của đối phương hiện đầy vẻ bình thản, tâm thần Nguyệt Ngưng Nhi khẽ rung, thanh niên tên là Ôn Uyên này tựa hồ rất khác những người mình từng gặp qua.
Hắn nói muốn cho mình một thứ? Sẽ là thứ gì?
Lập tức, Nguyệt Ngưng Nhi lấy hết dũng khí, liếc mắt trao đổi với Thân Đồ Song Song sau lưng một cái, cuối cùng trầm giọng nói:
- Đi thôi! Ta tin tưởng ngươi!
Dứt lời, trong tiếng ai thán và tiếc nuối, Nguyệt Ngưng Nhi cùng Tô Dật tiến vào trong Nguyệt cung.
Thân Đồ Song Song và người Vô Song tiễn đội, Nguyệt Dao cốc đều không biết như thế nào cho phải, Thân Đồ Song Song ngơ ngác nhìn thân ảnh hai người dần tan biến trong tầm mắt.
Nhưng chỉ cần là lựa chọn của Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song nàng sẽ ủng hộ vô điều kiện!
- Thượng Vũ, huynh đệ này của ngươi rốt cục là ai? Vì sao mỗi lần Ngưng nhi sư tỷ gặp hắn đều hành xử là lạ!
Vương Thượng Vũ chậm rãi hất cằm lên, hai mắt sáng ngời chớp động, cười nói: - Sau này ngươi sẽ biết!
Tiếp đó, chúng nhân tản ra, đám võ giả tại trường đều u ám lui về chỗ cũ, tuyệt cảnh còn chưa mở ra, tâm khí đã tiêu đi phân nửa.
Người phủ công tử càng là hung hăng trừng mắt liếc đám người Thân Đồ Song Song, về lại trước Công Dương cung, chờ đợi Công Dương Tinh Vũ đi đến.
------
Trong Nguyệt cung, mùi hương thoang thoảng khắp cung điện vắng lặng.
Linh khí xen lẫn năng lượng phiêu đãng ở trong phòng, bằng mắt thường có thể thấy từng tia năng lượng đang nhảy múa tựa như tinh linh.
Trong bầu không khí mông lung huyền ảo đó, Nguyệt Ngưng Nhi bước theo Tô Dật một mực tiến về phía trước, bộ dáng ngượng ngùng nếu để người ngoài thấy được, sợ rằng sẽ cả kinh đến độ cằm rơi xuống đất.
- Nơi này có phòng nào nhỏ chút không!
Tô Dật nhìn quanh đại sảnh, nơi đây linh khí sung túc, lại không thích hợp chữa thương cho Nguyệt Ngưng Nhi.