← Quay lại trang sách

Chương 2149

Nghe vậy, Nguyệt Ngưng Nhi càng thêm ngượng ngùng, thoáng do dự nói:

- Có... Nhưng rốt cục ngươi muốn làm gì?

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn chữa thương cho ngươi thôi!

Đi theo bước chân Nguyệt Ngưng Nhi, hai người đi tới phòng tĩnh dưỡng trong Nguyệt cung.

Đến khi Tô Dật cầm ra sợi rễ Tuyết Yên Thảo, sắc mặt Nguyệt Ngưng Nhi tức thì cuồng biến, không thể tin tưởng nhìn Tô Dật.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy! Tuyệt cảnh rất quan trọng với ta, cũng rất quan trọng với ngươi! Ta không muốn ngươi ngay cả quyền lựa chọn nhân sinh đều không được!

Tô Dật nghiêm mặt nói, hắn sớm đã đoán được Nguyệt Ngưng Nhi sẽ kinh ngạc, từ tốn nói.

Đánh giá mùi thơm phát ra, phẩm cấp so với tưởng tượng thì còn cao hơn nhiều, Nguyệt Ngưng Nhi thủ thỉ nói:

- Quả nhiên người đêm hôm đó là ngươi! Ngươi rốt cục là ai?

- Ta là ai không quan trọng, biết rồi đối với ngươi có khi lại không tốt!

Tô Dật từ tốn nói, ánh mắt thâm thúy khẽ ba động, trầm giọng nói.

- Độc trong người ngươi hẳn là Bạch Đồng Nhuyễn Cân dứu (chồn)! Ta dù không phải Luyện Đan sư, nhưng ta tự có cách riêng của mình có thể hóa giải kịch độc trong thân thể ngươi. Chỉ là cách này khá là bá đạo, ngươi phải chịu đựng một chút, giờ trước tiên ngươi cởi quần áo trên người ra đi!

- Cái gì!

Nguyệt Ngưng Nhi mím môi, kinh ngạc nhìn Ôn Uyên nói ra bệnh chứng của mình không sai chút nào, nhưng lại bắt cởi ra quần áo?

Hai hàng lông mày Nguyệt Ngưng Nhi tấn tốc nhíu lại, trước nay nàng chưa từng lộ ra thân ngọc trước mặt người khác phái, điều này quả thực quá khó xử.

Tô Dật kiên nhẫn nhìn Nguyệt Ngưng Nhi, hắn tự nhiên biết loại chuyện này nhất định sẽ khiến nữ nhân băn khoăn.

Nhưng là nếu chỉ chuyển hóa năng lượng Tuyết Yên Thảo thành đan dược, chuyển vào trong người Nguyệt Ngưng Nhi thì chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc, bởi vì Nguyệt Ngưng Nhi sớm đã trúng độc quá lâu.

Giờ chỉ còn cách vận dụng Phục Yêu Huyễn Diệu điển, dùng khí tức Kim Long bức ra độc tố Bạch Đồng Nhuyễn Cân dứu, lấy độc trị độc.

Sau khi thanh trừ độc tố ra ngoài cơ thể, từ đó mới có thể khiến năng lượng dược tính Tuyết Yên Thảo bám lên trên vết thương, để nó phát huy công hiệu mạnh nhất.

Phương pháp này vừa giảm bớt khâu luyện đan, lại có thể trị tận gốc, nhất cử lưỡng tiện.

- Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Đây là cách duy nhất giúp ngươi thay đổi vận mệnh bản thân!

Tô Dật nhàn nhạt nói, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nếu Nguyệt Ngưng Nhi quan tâm danh tiết như thế, Tô Dật cũng không tiện miễn cưỡng.

Đối với Tô Dật mà nói, vốn chỉ là định thêm một người bàn, nếu thiếu người bạn này, hắn cũng không quan tâm.

- Ta chấp nhận!

Nguyệt Ngưng Nhi vội bắt lấy tay phải Tô Dật, mắt đẹp cúi xuống.

Tức thì, Nguyệt Ngưng Nhi thở dài một hơi, nộ khí tích tụ trong lòng bấy lâu như được giải tỏa, hô nói:

- Chỉ cần có thể không bị Công Dương gia uy hiếp, chút chuyện nhỏ ấy có tính là gì!

- Oanh!

Ánh đèn mờ mờ dập tắt, trong gian phòng u ám, khóe miệng Tô Dật thoáng nhếch lên, nguyên khí Nguyên Tông cảnh tứ trọng cuồng bạo tuôn ra trên người.

- Xoẹt!

Trần nhà đột ngột sáng tỏ, hư ảnh các loại yêu thú thượng cổ tràn ra phô thiên cái địa, yêu khí quanh quẩn giữa không trung, sức ép từ linh hồn cực đại khiến Nguyệt Ngưng Nhi nhắm nghiền mắt lại.

Hào quang lộng lẫy, thần quang loá mắt, tựa như hồng hoang khai thiên tích địa, khí tức yêu thú hoang mãng bá đạo càn quét hư không.

- Đây là...

Dị tượng đột nhiên xuất hiện khiến Nguyệt Ngưng Nhi kinh ngạc không thôi, miệng hít sâu một hơi.

Chỉ thấy Tô Dật xoay người lại, hai mắt sáng lên đỏ rực, quanh thân được bao phủ bởi thần quang!

- Nhắm mắt lại! Ta sẽ khiến ngươi tái nhập đỉnh phong!

Ngoài Nguyệt cung, thời gian trôi qua như cát chảy.

Thân Đồ Song Song, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đều cau mày, sốt ruột chờ đợi.

- Chưa ra! Vẫn chưa ra!

Thân Đồ Song Song vạch lên đầu ngón tay đếm lấy thời gian.

Cách thời gian hội nghị trưởng lão kết thúc càng lúc càng gần, đồng nghĩa với thời điểm tuyệt cảnh mở ra cũng sắp tới.

- Đúng vậy a! Tại sao vẫn chưa ra!

Vương Thượng Vũ hét lớn một tiếng, đuổi đi đám người muốn nhìn trộm tình cảnh bên trong Nguyệt cung.

Thân Đồ Song Song quét mắt xuống dưới cầu thang Nguyệt cung, lúc này, bởi vì hội nghị sắp kết thúc, người trước kia nghỉ ngơi trong các Liên Hoa bảo điện cũng dần đi ra.

Bọn họ nhìn thấy bóng người nhốn nháo trước Nguyệt cung liền cũng tụ lại.

Người đều hiếu kỳ, chẳng mấy chốc người tới xem náo nhiệt càng đến càng nhiều.

Rất nhanh, tin tức Nguyệt Ngưng Nhi cùng một người ngoại tông đến dự thi cùng nhau tiến vào Nguyệt cung đã lan truyền khắp nơi.

Nghe được tin tức này, đệ tử nội phủ của các dòng họ khác đều sắc mặt âm trầm, oán độc nhìn Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt.

Từng đạo ánh mắt lạnh lẽo thấu xương không ngừng bắn tới, trong lòng Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt lại càng thêm nôn nóng, không biết nên thế nào cho phải.

Nhìn càng lúc càng nhiều người, gần như toàn bộ đệ tử dự thi trừ top mười Vân bảng đều tụ tập về đây, Thân Đồ Song Song nhướng mày, dứt khoát nói.

- Không được! Ta phải vào xem! Nếu hội nghị trưởng lão kết thúc bọn hắn còn không ra, vậy chẳng phải có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

- Xoẹt!

Lúc này, cách đó không xa, trong Phù Vân Thê, một đạo quang đoàn màu trắng lao nhanh mà đến, như là hồng thủy mãnh thú từ trong gợn sóng không gian đánh giết mà tới.

Sát khí cuồng mãnh chớp mắt liền ập đến, đợi người tại trường thấy rõ thân ảnh kia, ai nấy đều tưởng rằng đang nhìn lầm.

- Công Dương Tinh Vũ!

Thân Đồ Song Song, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đồng thời thất thanh nói.

Trước mắt Công Dương Tinh Vũ tóc tai bù xù, khí tức dù đã không còn uể oải, nhưng hai mắt đỏ ngầu và quần áo xác xơ đều cho thấy Công Dương Tinh Vũ đã chịu đủ dày vò trong Phù Vân Thê.

- Người đó là... Công Dương sư huynh?

- Sao giờ hắn mới đến, lại còn đi ra từ trong Phù Vân Thê?

- Hắn bị thương à? Ai to gan như vậy, lại dám đánh Công Dương sư huynh thành bộ dạng này?

Ánh mắt người tại trường nghi hoặc quét đến trên thân Công Dương Tinh Vũ, ai cũng đều không giấu được vẻ kinh ngạc.

Cùng lúc đó, tin tức Ôn Uyên đánh bại Công Dương Tinh Vũ trong Phù Vân Thê cũng được truyền bá ra.

Đám đông nửa tin nửa ngờ nhìn lại bộ dạng Công Dương Tinh Vũ, tức thì hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

- Ôn Uyên đâu! Ôn Uyên cút ra đây cho ta, lão tử muốn giết ngươi!

Công Dương Tinh Vũ hét to, bàn tay loang lổ vết máu đẩy ra trước, lập tức một luồng năng lượng linh hồn cuồn cuộn bộc phát ra từ trong cơ thể.

- Công Dương sư huynh! Công Dương sư huynh!

Người phủ công tử kích động chạy đến bên cạnh Công Dương Tinh Vũ.

Nghe được tin Nguyệt Ngưng Nhi và Ôn Uyên tiến vào trong Nguyệt cung đến giờ còn chưa đi ra, sắc mặt Công Dương Tinh Vũ lập tức tái xanh.

Đây là đang ỉa trên đầu hắn, còn hỏi hắn giấy ở đâu!

Rõ ràng hai người kia đang trồng một mảnh thảo nguyên xanh mướt trên đầu hắn a!

Khó trách Nguyệt Ngưng Nhi muốn ra mặt vì Ôn Uyên, thì ra hai người này sớm đã cấu kết với nhau, đây là đang đặt bẫy hại mình!

Quần chúng tại trường nhìn xem người phủ công tử thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện, lập tức câm như hến, không dám nói nhiều.

Nhưng từ sát ý tuôn đầy trong mắt Công Dương Tinh Vũ liền có thể thấy được, Công Dương Tinh Vũ sắp bạo phát!

Công Dương Tinh Vũ cắn răng, nháy mắt liền vọt tới dưới bậc thềm Nguyệt cung, tức giận nói:

- Gọi đôi gian phu dâm phụ Nguyệt Ngưng Nhi và Ôn Uyên kia ra đây cho ta!