← Quay lại trang sách

Chương 2150

Công Dương Tinh Vũ, ngươi phát điên gì đấy! Còn ăn nói lung tung, ta chặt đứt đầu lưỡi của ngươi!

Thân Đồ Song Song tức giận nói, một thanh cung nỏ kín đáo giơ lên trên cánh tay.

Công Dương Tinh Vũ không chút yếu thế, ánh mắt rơi vào đám người Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt trên bậc thềm, quanh thân bọn họ cũng quang mang tuôn trào, tiếng nổ vang vọng khắp thiên không.

- Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng định ngăn ta! Hôm nay ta phải để mọi người biết đức hạnh của tiện nhân Nguyệt Ngưng Nhi kia là như thế nào!

Trong mắt Công Dương Tinh Vũ hiện ra sát cơ, từng bước đi lên.

Tức thì, tất cả mọi người trước Nguyệt cung, bao gồm Thân Đồ Song Song, Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt đều nghiêm trận chờ đợi, năng lượng linh hồn hung hãn đối đầu với nhau, không gian tùy theo đó mà thoáng khẽ run rẩy!

- Ầm!

Chớp mắt, thân hình Công Dương Tinh Vũ đã vút tới trước cửa Nguyệt cung, cùng lúc đó, một đạo hoàng mang lăng không bay đến!

- Cạch!

Một vách tường đất màu vàng cao lớn tinh mỹ chắn ở trước Nguyệt cung, năng lượng linh hồn khổng bố trực tiếp chấn tan nguyên khí trên thân Công Dương Tinh Vũ.

Đầu bên kia, thân hình Công Dương Tinh Vũ lảo đảo giật lui ra sau mấy bước, sắc mặt khó coi vô cùng.

Đám đông nhìn về nơi phát ra hoàng mang, hư không nơi đó đang đứng một vị nam tử trung niên áo bào màu vàng, trường bào phất phới, khí tức trên dưới toàn thân hết sức cường hãn.

Thần sắc nam tử áo bào vàng nghiêm túc mà cương nghị, trong đôi mắt sáng chớp qua một tia chán ghét và khinh bỉ đối với Công Dương Tinh Vũ!

- Cha!

Sắc mặt Thân Đồ Song Song tức thì giãn ra, hướng lên không trung nở nụ cười.

- Thân Đồ gia chủ!

- Thân Đồ gia chủ!

Quần chúng vây xem tại trường trông thấy vị cường giả này đi đến, lập tức xếp thành đội ngũ chỉnh tề, mắt lộ vẻ nghiêm túc.

- Thân Đồ Ý! Ngươi dám cản ta!

Công Dương Tinh Vũ xoay đầu lại, ánh mắt âm trầm mang theo phẫn nộ đến cực hạn.

- Nếu người nhà không dạy ngươi lễ phép, ta không ngại dạy dỗ ngươi!

Thân Đồ Ý khẽ nhíu mày, thần tình âm hàn, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng, trước Thăng Vân cung một đám cường giả đứng đó, khí tức linh hồn mênh mông mang theo uy áp vô tận cuồn cuộn mà tới.

- Gia chủ vạn phúc, trưởng lão kim an!

Người trên quảng trường nhao nhao quỳ xuống, tiếng gầm chấn nhiếp hư không, dồn dập hướng về phía Thăng Vân cung thi lễ với các cường giả.

Công Dương Tinh Vũ thấy Vân Trung Ly và gia chủ nhà mình cũng ở trên đó, tức thì quỳ xuống, mắt vẫn nhìn theo Thân Đồ Ý.

Lúc này, Thân Đồ Ý đã đi tới trước mặt Thân Đồ Song Song, kéo đám người Thân Đồ Song Song sang một bên ân cần hỏi han.

- Có ai có thể nói cho ta! Chuyện gì đang xảy ra!

Vân Trung Ly ánh mắt khẽ động, trong giọng nói xen lẫn nguyên khí bàng bạc, như từ chân trời vang vọng mà đến.

Tùy theo thanh âm truyền lại, trọn cả phiến thiên địa đều thoáng trầm xuống.

Ẩn ẩn, nguyên khí tất cả mọi người tại trường đều như đình trệ, huyết dịch ngưng kết, linh hồn run rẩy.

Tất cả võ giả đều nhao nhao thối lui sang hai bên, ánh mắt ngưng trọng, thân thể không ngừng run rẩy.

- Đại gia chủ!

Công Dương Tinh Vũ hít sâu một hơi, sau khi hồi thần lại liền đi xuống Nguyệt cung.

- Tinh Vũ, chuyện gì xảy ra! Ngươi không nghỉ ngơi trong cung, sao bộ dáng lại thế này!

Ở bên cạnh Vân Trung Ly, một lão giả để râu dê, sắc mặt vàng như nến, thân hình quắc thước phi tốc chạy đến bên người Công Dương Tinh Vũ, kinh nghi hỏi.

Người đến chính là gia chủ Công Dương gia, Công Dương Vô Minh, nhìn bộ dạng trước mắt của Công Dương Tinh Vũ, sắc mặt Công Dương Vô Minh không khỏi âm trầm, ánh mắt oán độc hận không thể ăn tươi nuốt sống người tại trường.

- Gia gia!

Nhìn lão giả bên người, sắc mặt Công Dương Tinh Vũ khẽ động, tràn đầy ủy khuất thốt lên.

- Là ai đả thương ngươi! Nói cho gia gia! Gia gia chém hắn thành trăm mảnh!

Công Dương Vô Minh nhét một viên đan dược vào trong miệng Công Dương Tinh Vũ, ánh mắt vô sùng âm sâm quét nhìn toàn trường, cuối cùng dừng ở trên thân Nguyệt gia và Thân Đồ gia.

Trước mắt bao người, Công Dương Tinh Vũ kể lại một lần chuyện so đấu trong Phù Vân Thê với Ôn Uyên.

Riêng phần sau đoạn cưỡi tọa kỵ đuổi theo Tô Dật thì tự nhiên là giấu đi.

- Ngươi đánh rắm! Công Dương Tinh Vũ, nếu ngươi còn là nam nhân, vậy thì nói cho rõ ràng! Trong Phù Vân Thê rốt cục đã xảy ra chuyện gì!

Thân Đồ Song Song rống giận, cơ quan trên tay lập tức mở ra, lại bị Thân Đồ Ý ở bên ngăn lại.

- Con nít miệng còn hôi sữa, ngậm mồm! Lão phu tra hỏi, không tới phiên ngươi xen vào!

Công Dương Vô Minh khàn giọng quát, sóng âm chấn khắp toàn trường.

Nghe Công Dương Tinh Vũ tự thuật, cái tên Ôn Uyên tức thì khiến ánh mắt Vân Trung Ly khẽ chớp động, dư quang thâm thúy lúc này cũng rơi lên một thân ảnh áo đen ở trong góc Thăng Vân cung.

- Kính Uyên, ngươi phải gắng nhịn! Lúc này không phải thời điểm ra mặt! Chuyện Tô Dật ta sẽ giải quyết giúp hắn!

Giọng Vân Trung Ly dùng một loại công pháp mã hóa, nháy mắt tuôn về hướng ngóc ngách.

Người áo đen ảnh chính là Tô Kính Uyên, Kính Uyên sâu kín nói:

- Nếu con trai ra xảy ra chuyện gì không hay! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ôn Phù cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Dứt lời, trong ngóc ngách, gợn sóng không gian nhàn nhạt lấp lóe, bóng người bỗng chốc biến mất.

Sau khi Tô Kính Uyên rời đi, thần tình Vân Trung Ly rõ ràng tự nhiên hơn một chút, ánh mắt chăm chú nhìn Công Dương Vô Minh đang kêu gào giữa không trung.

- Tinh Vũ, Ôn Uyên giờ đang ở đâu! Sao ngươi lại nổi giận trước cửa Nguyệt cung!

Công Dương Vô Minh cau mày, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Nói xong, ánh mắt âm trầm của Công Dương Vô Minh liền rơi trên thân Nguyệt gia.

Rất rõ ràng, Công Dương Vô Minh là một người cực bao che, cũng là một người biết mượn cớ gây chuyện.

Vừa dứt lời, trong các đại Liên cung, người trong top mười Vân bảng cũng chậm rãi đi ra.

Vu Mã Tu đi đầu, trường bào che kín toàn thân, vừa thấy bộ dạng Công Dương Tinh Vũ như thế, trong hắc bào chợt vang ra tiếng cười lạnh.

Lập tức, Lục Lâm Huyền, Đông Phương Uyên, Kính Thiên Trảm, Vũ Văn Huyền Phong, toàn là hảo thủ trên Vân bảng đều lần lượt đi ra.

Vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều bị cục diện trước mắt làm cho sững sờ, vừa thấy chúng cường giả đi ra, ánh mắt Công Dương Tinh Vũ càng thêm phần hung ác, chỉ vào Nguyệt cung sau lưng hỏi nói.

- Nguyệt gia gia chủ! Tinh Vũ muốn hỏi các ngươi, Nguyệt Ngưng Nhi và tên ngoại tông Ôn Uyên kia bây giờ đang ở một mình trong Nguyệt cung! Các ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý không?!

Lập tức, chúng nhân tại trường đều sôi trào, họa từ miệng mà ra, đồn thổi rộ lên khắp bốn phía.

Nếu chỉ là chuyện nghe đồn ngược lại không đủ để tin, nhưng chính miệng Công Dương Tinh Vũ nói ra, vậy còn có thể là giả?

Ai sẽ chủ động đội nón xanh lên đầu mình?

Thoáng chốc, võ giả trên quảng trường không ngừng nghị luận, ánh mắt ai nấy đều đảo quanh trên thân người Nguyệt gia và Công Dương gia.

Ngay đúng lúc này, gia chủ từng dòng họ lần lượt tiến lại bên người đệ tử phe mình.

- Gia chủ!

Giọng âm lãnh phát ra từ trong cổ họng Vu Mã Tu.

Trước mặt hắn, Vu Mã Địch khặc khặc cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Đúng là trời trợ giúp chúng ta a! Nhìn xem, trò hay vừa mới bắt đầu thôi! Tu, đừng để ta thất vọng!