Chương 2151
Vu Mã Tu khẽ gật đầu, ánh mắt hơi nhìn lên, gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Vô Cấu đã vọt đến giữa không trung.
Nguyệt Vô Cấu, cũng dáng vẻ bảy tám chục tuổi rồi, nhưng khuôn mặt hắn ung dung cao quý, không hề có chút nếp nhăn nào, nói với Công Dương Vô Minh.
- Công Dương Vô Minh, miệng ngươi sạch sẽ chút đi! Nếu ngươi không biết cách nói chuyện, bây giờ ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không mở miệng được nữa đấy!
Dứt lời, năng lượng thuộc tính quanh người Nguyệt Vô Cấu nổ ra, uy áp không gian hung hãn hội tụ trước người, Công Dương Vô Minh cảm thấy không ổn, vội vàng lôi kéo Công Dương Tinh Vũ lùi về phía sau!
- XÌ... Á!
Trên hư không, Công Dương Vô Minh và Công Dương Tinh Vũ bị đánh bay ra ngoài, sau khi Công Dương Vô Minh đứng dậy thì ánh mắt đã thay đổi hẳn, hắn trở nên vô cùng giận dữ.
- Sao ta có cảm giác Nguyệt gia và Công Dương gia như có thù hận vậy?
Vương Thượng Vũ nhẹ giọng hỏi Thân Đồ Song Song.
Thân Đồ Song Song thuận miệng nói cho Vương Thượng Vũ biết, Công Dương Vô Minh thầm mến bà nội của Nguyệt Vô Cấu từ bé.
Nhưng bà nội của Nguyệt Vô Cấu băng thanh ngọc khiết, thuộc kiểu thần nữ, sao lại để mắt đến lão già hèn mọn đó chứ.
Vì yêu sinh hận, sau khi làm Vân Tinh biến mất, Công Dương Vô Minh lập tức kêu Công Dương Tinh Vũ theo đuổi Ngưng nhi tỷ tỷ.
- Chấp niệm của lão ta đúng là đáng sợ! Bắt cháu trai mình đến báo thù năm xưa!
Vương Thượng Vũ lắc đầu cười nói.
Trên hư không, Công Dương Vô Minh nén giận xuống, lạnh nhạt nói.
- Nguyệt Vô Cấu, tôn nữ nhà ngươi không biết liêm sỉ, lại ở chung một phòng với tên khốn đánh cháu trai ta bị thương! Sự thật phơi bày ra trước mắt, ngươi muốn giải thích thế nào?
- Đại gia chủ, mời ngươi bắt đôi hỗn trướng kia ra đây, hủy bỏ tư cách tham gia giải đấu của bọn chúng!
Giọng nói khàn khàn của Công Dương Vô Minh vang lên, hắn đưa ánh mắt lên đám mây.
Nghe được những lời này, khuôn mặt Nguyệt Vô Cấu biến sắc, trong đôi mắt có lửa giận ngưng kết lại, Công Dương Vô Minh này đúng thật là tâm ngoan thủ lạt.
Nếu như Nguyệt Ngưng Nhi không có tư cách tham gia giải đấu, vậy thì Dương Tinh Vũ sẽ được lợi lớn, nếu như lần này Công Dương Tinh Vũ đứng trước Nguyệt Ngưng Nhi, vậy thì hôn ước mới có hiệu lực.
Mà nếu như không có tư cách thi đấu, vậy thì hoàn toàn không có sự chối cãi, Ngưng Nhi phải gả cho Công Dương Tinh Vũ.
Ôn Uyển không có tư cách thi đấu, lại làm Công Dương Tinh Vũ bị thương, cho dù trong đó có uẩn khúc, chỉ cần Ôn Uyển vừa ra, chắc chắn sẽ bị chém giết.
Lập tức, sắc mặt của Thân Đồ Song Song và Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt âm trầm xuống trong nháy mắt.
Giờ này khắc này, bọn họ không có tư cách nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Công Dương Vô Minh và Công Dương Tinh Vũ.
- Hai tên kia thật sự là đáng ghét!
Vương Thượng Vũ gầm nhẹ một tiếng, bàn tay siết chặt, không kìm nén được sát ý.
Trên hư không, sắc mặt Nguyệt Vô Cấu thay đổi, nhìn về phía trong mây.
- Đại gia chủ, Ngưng nhi là do ngươi nhìn nó lớn lên, ngươi tự quyết định đi!
Lời nói bình tĩnh của Nguyệt Vô Cấu chậm rãi vang lên.
Trong mây vang lên tiếng cười khổ, tất nhiên hắn biết Nguyệt Ngưng Nhi là hạng người gì, nhưng quan trọng là, người trong mây không biết Tô Dật lại chơi trò gì.
Nếu thật sự đây là mưu ma chước quỷ của Tô Dật, người trong mây không biết nên kết thúc chuyện này thế nào mới tốt.
- Vậy thì mở Nguyệt Cung là được!
Bên trong mây trời, một giọng nói trong vắt vang lên.
Bỗng nhiên, trong không gian có một vòng sáng màu lam nhạt bay đến, giống như thần tích.
Vòng sáng run lên, trong bầu trời có một thanh niên dáng người cao cao, mày kiếm mắt sáng, mặc dù khuôn mặt không quá tinh xảo, nhưng lại cho người ta cảm thấy ôn nhu, cộng thêm cảm giác hắn rất mạnh.
Thanh niên kia bước đến, trên dưới Vân Tiên Cổ Tông đều biết, người này chính là đại diện Cổ Tông, người trẻ tuổi nhưng có thực lực mạnh nhất.
- Vân Hãn Trần!
- Ầm ầm!
Dưới thiên uy mênh mông, không gian kịch liệt rung chuyển, một luồng khí tức sinh mệnh lan tràn khiến người ta phải giật mình.
- Sắp chạm đến Nguyên Tông cảnh cửu trọng! Gia hỏa này đúng thật là quá biến thái!
- Hãn Trần sư huynh thật đẹp trai! Sao trên đời lại có người hoàn mỹ như vậy chứ!
- Ai! Tiếc là Vân Tinh tiểu thư không nhìn thấy, Hãn Trần sư huynh vì Vân Tinh tiểu thư biến mất mà bế quan nhiều ngày! Bây giờ vừa ra, đã kinh diễm như vậy!
Mười người phía trước Vân Bảng đều lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ, ngược lại, võ giả bốn phía xung quanh đều tỏ vẻ hướng đến.
Vân Hãn Trần không nhìn ánh mắt đám người kia, giống như hắn đã quen thuộc với ánh mắt của mọi người, dưới chân Vân Hãn Trần có một luồng ánh sáng huyền ảo di động, dưới chân có ánh sáng bay ra, nhanh chóng bay lên hư không.
- Sư phụ! Ngưng nhi sư muội ngoan hiền, chúng ta quen thuộc từ nhỏ! Nàng có phẩm chất thế nào, tất nhiên là ta rõ ràng.
Vân Hãn Trần quay đầu nhìn về phía Công Dương Tinh Vũ, trong ánh mắt lóe lên sát ý và sự tức giận.
- Về phần người gọi là đệ tử Ôn Uyên kia đối chất với người bị thương là được! Ta tin rằng, càn khôn soi sáng, Vân Tiên Cổ Tông sẽ không để cho người nào phải chịu oan uổng!
Lập tức, mọi người ở chỗ này nhao nhao gật đầu, trong ánh mắt đều hiện lên sự đồng ý với cách xử lý của Vân Hãn Trần.
Không hổ danh là người đứng đầu trong thế hệ, chỉ vài ba câu đã bình ổn lại cục diện.
Đưa ánh mắt đánh giá đám người, Công Dương Tinh Vũ nháy mắt với Công Dương Vô Minh, trong đôi mắt âm tàn của Công Dương Vô Minh hiện lên sự tàn nhẫn, ra hiệu cho hắn yên tâm.
- Ôn Uyên phải chết!
Thấp giọng nói ra bốn chữ làm cho Công Dương Tinh Vũ bình tĩnh lại.
- Đã như vậy! Không Trần, ngươi hãy mở Nguyệt cung ra đi!
Người trong mây giương tay, mày trắng khẽ nhếch, ánh mắt ngưng trọng.
- Không cần!
Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang vọng giữa không trung, bay ra từ trong cánh cửa lớn của Nguyệt cung, kình phong mênh mông như gợn sóng tuôn ra khắp trời đất.
- Xoạt!
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, Nguyệt Ngưng Nhi và Tô Dật bay ra khỏi Nguyệt cung.
Đám người nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi, sợi tóc của nàng phiêu đãng, trên mặt đỏ ửng, quần áo không chỉnh tề.
Phía trên váy có nhiều chấm đỏ, đó là vết máu đã khô tạo thành, lộ ra mấy phần kiều mị.
- Nãi nãi!
Ngón tay nhỏ xinh của Nguyệt Ngưng Nhi vén mấy sợi tóc ra sau lưng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nguyệt Vô Cấu.
Nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Ngưng Nhi như vậy, mọi người ở đây đều tức giận, giọng nói giận dữ của Nguyệt Vô Cấu vang tận trời cao.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngươi?
Nguyệt Vô Cấu đang tức giận cũng bị Nguyệt Ngưng Nhi làm cho ngây người, trong đôi mắt già nua hiện lên lửa giận.
Sau đó, Nguyệt Ngưng Nhi đi đến bên người Nguyệt Vô Cấu, nói nhỏ vài câu.
Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu lập tức biến thành ngạc nhiên, hắn mừng rỡ không thôi, sau đó hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Nguyệt Ngưng Nhi.
- Đã tốt rồi? Còn có dấu hiệu đột phá?
Bàn tay Nguyệt Vô Cấu khẽ đặt lên người Nguyệt Ngưng Nhi, lập tức có một cỗ khí tức mãnh liệt bắn ngược, làm cho Nguyệt Vô Cấu không ngừng hưng phấn.
Lập tức, Nguyệt Vô Cấu nhìn qua Tô Dật ở xa xa, quay người nói.
- Đại gia chủ! Ôn Uyên và Nguyệt Ngưng Nhi ở trong Nguyệt Cung là vì chữa thương! Bây giờ độc trên người Ngưng nhi đã tiêu tan hoàn toàn, đó là bằng chứng.