Chương 2157
Nghe lời nói quyết tuyệt của Vương Thượng Vũ, ánh mắt của ba người Nguyệt gia đều ảm đạm đi rất nhiều.
Nguyệt Vô Cấu vốn chỉ thử vận may, thăm dò thử xem Nguyệt Gia có thể đưa Bá Hoàng Chiến Thể về hay không.
Nhưng không ngờ lại nghe được đáp án kiên định và cứng rắn như thế, điều này vượt qua suy đoán của ba người.
Vương Thượng Vũ cứng rắn như vậy, tất nhiên là vì phía sau có một thanh niên kinh hãi thế tục làm chỗ dựa.
Lập tức, Nguyệt Ngưng Nhi phía đối diện nhíu nhíu mày, muốn nói rồi lại lại thôi, ánh mắt nàng nhìn Ôn Uyên ngạo nghễ, trong mắt có sự phức tạp.
Một màn này, vừa đúng lúc bị Nguyệt Vô Cấu nhìn thấy, trong mắt bà hiện lên sự bất đắc dĩ.
Thanh niên siêu việt tuyệt trần như vậy, chỉ cần nhìn vào những gì hắn trải qua, đã có thể biết được tương lai sẽ rộng lớn hơn Nguyệt gia rồi.
Mà Ôn Uyên từng tuyên bố muốn lấy lại danh dự cho Vương Thượng Vũ, vì thế nên sao Vương Thượng Vũ lại hạ thấp mình ở Nguyệt gia được chứ?
Trong không khí đông cứng này, cuối cùng vẫn là do Tô Dật đánh vỡ sự im lặng, bỗng nhiên hắn mở miệng nói.
- Có vài việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ! Nguyệt gia chủ không cần phải để trong lòng. Tư chất của Thượng Vũ kinh người, nếu như ở Cổ Tông, ngược lại sẽ mai một hắn! Ta từng nói, những người Cổ Tông kia, sau này muốn nhìn hắn cũng không có tư cách!
Dứt lời, ba người Nguyệt gia đều vô thức nuốt ngụm nước bọt, lời nói cuồng vọng như vậy chỉ có Ôn Uyên mới nói ra được tự nhiên như thế.
Nếu là những người khác nói trước mặt gia chủ Nguyệt gia, vậy thì người đó không phải kẻ điên thì cũng là người ngu!
Bỗng nhiên, trong mắt Nguyệt Vô Cấu, Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song hiện lên một tia dị sắc, sau đó đều ngậm miệng không nói.
- Nhưng mà, Nguyệt gia chủ, các ngươi đừng quên một chuyện, đó là trong tuyệt cảnh chúng ta vẫn có thể hợp tác chân thành!
Tô Dật ghé mắt, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vực sâu thăm thẳm.
Nguyệt Vô Cấu nhíu nhíu mày lại, tiếp tục nghe Tô Dật câu môi nói.
- Yểm Hải tuyệt cảnh là chuyện quan trọng đứng đầu của Vân gia, Vân gia chủ nói kéo dài thời hạn thì kéo dài thời hạn ngay, chỉ sợ chuyện bên trong không có đơn giản như vậy đúng không?
Chỉ một lát, ánh mắt hiền hoà của Nguyệt Vô Cấu đã loé lên một tia kinh dị.
Biểu hiện của Nguyệt Vô Cấu đã chứng minh suy đoán trong lòng Tô Dật, rốt cuộc Vân Trung Ly có ý đồ gì, Tô Dật rất muốn biết.
Bỗng dưng, giọng nói trầm thấp của Tô Dật vang vọng trong căn phòng mênh mông, đôi mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Nguyệt Vô Cấu, nói.
- Nếu Nguyệt gia chủ có thể nói cho ta chuyện mà ta muốn biết, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác một cách chân thành nhất!
- Ai!
Nguyệt Vô Cấu suy nghĩ, trầm mặc nửa ngày.
Bỗng nhiên, bà nhìn thẳng vào Ôn Uyên, thiếu niên này giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Sống mấy chục năm trên đời rồi, nhưng khi bà đứng trước mặt hắn, cũng có cảm giác da đầu tê dại, vì vậy, Nguyệt Vô Cấu ngược lại càng thêm tò mò thân phận thực sự của Ôn Uyên.
Nguyệt Vô Cấu hất trường bào, khuôn mặt hiền hòa trở nên ngưng trọng, ánh mắt hơi nhìn qua Nguyệt Ngưng Nhi.
- Ngưng nhi, con dẫn Thượng Vũ và Nhân Kiệt xuống phía dưới nghỉ ngơi, ta có mấy câu muốn nói với Ôn Uyên!
Nguyệt Vô Cấu nói nhỏ.
Lập tức, Nguyệt Ngưng Nhi khẽ gật đầu, nàng biết nãi nãi chắc chắn có chuyện quan trọng, nên hành lễ với Nguyệt Vô Cấu một cái.
Nguyệt Ngưng Nhi lôi kéo Thân Đồ Song Song, khẽ cười với Vương Thượng Vũ, cả đám người đi về sau phòng.
Sau khi mọi người rời khỏi, đôi mắt Nguyệt Vô Cấu hiện lên ánh sáng, nhíu mày nói.
- Nếu muốn hợp tác chân thành, có phải ngươi cũng nên thẳng thân với ta không?
Bà dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tô Dật, uy áp linh hồn cường đại nháy mắt phủ kín khắp nơi.
Phía dưới, hai tay Tô Dật hơi nắm chặt, một luồng uy áp linh hồn bảo vệ bản thân chập chờn bay ra, tạo thành từng đợt gợn sóng không gian.
Nội sảnh lớn như vậy, gió lớn mây phùn nổi lên trong phút chốc, khí tức khủng bố quanh quẩn quyết đấu với nhau.
Nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Vô Cấu ngưng trọng, Tô Dật biết, Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu đã đoán được hắn là Tô Dật.
Lập tức, Tô Dật không che giấu nữa, bàn tay vuốt nhẹ lên mặt, một khuôn mặt thanh tú như điêu khắc chậm rãi hiện lên, chỉ có một thứ không thay đổi là đôi mắt sâu thẳm như vực không đáy kia.
- Tại hạ Tô Dật, bái kiến Nguyệt gia chủ!
Giọng nói trầm thấp Tô Dật chậm rãi vang lên.
Nguyệt Vô Cấu mắt nhắm lại, sợi tóc màu bạc trắng nhẹ nhàng bay lượn, nhìn thấy dáng vẻ chân thực của Tô Dật, ánh mắt vô thức rung động.
- Quả nhiên ngươi đã đến Cổ tông! Vân gia chủ nói với bên ngoài là muốn giất ngươi, vậy mà ngươi vẫn dám đến sao?
Nghe vậy, Tô Dật cười nhạt một tiếng, dáng người bỗng nhiên đứng thẳng tắp, uy áp hùng hồn bắn ra, giống như một chiến thần.
- Người khắp thiên hạ muốn giết ta không ít! Nếu như vậy mà không dám đến, vậy chẳng phải Thượng Vũ, Uyển nhi và Tinh Nhi sẽ rất thất vọng hay sao?
- Tinh Nhi!
Nguyệt Vô Cấu nghe Tô Dật gọi tên Vân Tinh thân thiết như thế, cũng không nhịn được run lên.
Nguyệt Vô Cấu duỗi hai tay trắng hơi nhăn nheo ra, nhẹ nhàng đè xuống, ra hiệu Tô Dật ngồi, sau đó nói nhỏ.
- Nếu ngươi giữ chữ tín như vậy, ta có thể nói cho ngươi nghe kế hoạch của gia chủ!
Lập tức, sắc mặt Nguyệt Vô Cấu trở nên trầm ổn bình thản, bà vung tay về phía trước, khí tức bén nhọn trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi, một kết giới cỡ nhỏ ngăn cách hai người với bên ngoài.
- Vân Tinh không rõ tung tích, đại gia chủ tìm khắp Thiên Man vẫn không có kết quả, cho dù là cuộc chiến bài vị Thiên Phong thì gia chủ đều không có tâm trạng tham gia. Nhưng lần này mở Yểm Hải tuyệt cảnh, đại gia chủ lại vô cùng quan tâm, ngươi cũng đã đoán ra vì cái gì rồi chứ?
Nghe Nguyệt Vô Cấu, Tô Dật nhịp tim dần dần đập nhanh, khí tức quanh người phóng lên tận trời, thần quang tuôn ra, nói.
- Chẳng lẽ lần Yểm Hải tuyệt cảnh này có quan hệ với Vân Tinh?
- Chỉ có thể nói, có lẽ có quan hệ!
Sắc mặt Nguyệt Vô Cấu trở nên xanh xám, lập lờ nước đôi nói.
Lời của Nguyệt Vô Cấu làm cho Tô Dật nhíu mày, lại nghe Nguyệt Vô Cấu nói.
- Vân Tinh không rõ tung tích, đại gia chủ từng suy đoán, chỉ có hai tình huống. Một là Vân Tinh đã không còn ở Thiên Man đại lục, một tình huống khác là nàng đã bị Long gia bắt đi!
Nghe được Long gia hai chữ, khí tức Tô Dật dần dần trở nên nặng nề, nghi ngờ nói.
- Nghe nói Vân Tinh đã từng quay trở lại Vân gia, sao Long gia có thể bắt nàng đi được?
Một giọng nới già nua tiếp tục vang lên, giống như đang nặng nề ai thán.
- Vân gia đã tồn tại vạn năm, làm gì có chuyện hòa thuận một lòng, chỉ sợ từ lâu đã có người sinh hai lòng!
- Nguyệt gia chủ nói là, trong Cổ tông cũng có người của Long gia?
Tô Dật lập tức hãi hùng khiếp vía, nếu bên trong Cổ tông có người của Long gia, khó trách Vân Trung Ly phải điệu thấp nhiều năm như vậy.
- Nói thật, Yểm Hải tuyệt cảnh vốn dĩ ngày mai mới mở ra, chuyện mở sớm một ngày là kế sách của Vân gia chủ. Làm cho những người có dị tâm lộ chân ngựa. Vid vậy, nếu hôm nay ngươi không đại náo Thăng Vân cung, tuyệt cảnh vẫn sẽ kéo dài thời hạn!
Nguyệt Vô Cấu nhạt nói.
Nghe vậy, ánh mắt Tô Dật khẽ động, lão hồ ly này Vân Trung Ly đúng là khôn khéo, dùng trận Yểm Hải tuyệt cảnh để thăm dò người Long gia núp trong bóng tối.
- Phù!
Tô Dật nặng nề nhẹ gật đầu, nói như vậy, lần này đại chiến Vân Bảng cũng là một cú lừa.
Trọng đầu nghĩ là phải bắt người Long Gia, sau đó tìm ra Vân Tinh.
Nguyệt gia chính là nhân vật chủ yếu của Vân Bảng đại quyết lần này.