← Quay lại trang sách

Chương 2158

Ngươi giúp Ngưng nhi giải trừ hôn ước, làm cho chúng ta bớt không ít việc. Nhiệm vụ của Nguyệt gia lần này trong đại quyết Vân Bảng là giúp Vân gia tìm ra nghiệt chướng Long gia. Mà ngươi cũng có xung đột với người Long gia, lại có quan hệ không tệ với Vân Tinh, nên chân thành hợp tác với Nguyệt gia cũng là điều đương nhiên.

Nguyệt Vô Cấu cười nhạt nói.

Nghe xong, ánh mắt Tô Dật trở nên nặng nề, thật lâu sau không nói.

Lại là Long gia, chỉ cần tìm ra người Long gia, thì có thể biết được Vân Tinh đang ở đâu!

Nhưng nếu bắt được người Long gia, những vẫn không tìm được Vân Tinh thì sao?

Giống như suy nghĩ của Vân Trung Ly, Vân Tinh đang ở vực ngoại?

Trong lòng Tô Dật cực kỳ không muốn đáp án này, càng không muốn nghĩ đến.

Sau đó, Tô Dật lắc đầu, đừng nghĩ thêm quá nhiều, mục tiêu duy nhất của hắn là đi vào Yểm Hải tuyệt cảnh, tìm ra người Long gia.

Trong ánh mắt giống như có ánh lửa lấp lánh, Tô Dật nói với Nguyệt Vô Cấu.

- Không biết, giữa hai nhà đã có đối tượng nào đáng nghi ngờ không?

Nguyệt Vô Cấu chậm rãi đứng dậy, trường bào trắng bay phần phật vì năng lượng, bà xoay người lại nói.

- Vu Mã gia!

- Vu Mã gia sao?

Chẳng lẽ gián điệp không phải là Công Dương gia sao?

Nghĩ lại, nhớ đến Vu Mã Tu đi gần Công Dương Tinh Vũ, cả người hắn mặc trường bào màu đen, thần thần bí bí, ánh mắt Tô Dật nheo lại.

- Người Công Dương sử dụng thế lực thứ ba của Cổ tông, năm đó lúc xây dựng tông môn, tiền bối Công Dương gia ra mặt nhiều nhất, cho dù bị Long gia quấy phá, cũng sẽ không thay đổi. Bọn họ đều có chung cách nghĩ với ta, cho rằng Vu Mã gia chính là yêu nghiệt chân chính của Long gia!

Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu nhướng lên một cái, một cỗ hàn ý chấn nhiếp lòng người cuồn cuộn bay ra.

Qua nửa ngày, Tô Dật cũng đứng lên.

Vân gia đúng thật là cất giấu bí mật kinh thiên động địa, người Long gia ẩn giấu trong Vân gia lâu như thế, chỉ sợ không đơn giản.

Thứ tự Vân Bảng không phải mục tiêu của hắn nữa, giúp Vân gia tìm ra người Long gia, hỏi ra nơi của Vân Tinh, đó mới là điều quan trọng nhất.

- Yểm Hải tuyệt cảnh, mở ra đi!

Dưới ánh trăng thanh tĩnh, đôi mắt Tô Dật thay đổi liên tục, một luồng chiến ý không tên tràn ra.

----

Công Dương gia, trong một chỗ mật thất.

- Đáng ghét, tên khốn kia! Ngày mai vào tuyệt cảnh, ta sẽ ăn tươi nuốt sống tên Ôn Uyên kia!

Công Dương Tinh Vũ tê liệt trên ghế ngồi, nhớ đến cảnh tượng lúc sáng, trong mắt vẫn còn sự hãi hùng.

- Phế vật, uống viên đan dược kia vào!

Ánh nến hắt lên khuôn mặt âm trầm của Công Dương Vô Minh, hắn dùng ánh mắt chứa đầy sự khinh thường nhìn cháu trai.

- Gia gia, Công Dương gia không nuốt trôi cục tức này!

Công Dương Tinh Vũ nuốt đan dược, ánh mắt độc ác giống như muốn dập tắt ánh nến.

Công Dương Vô Minh cười lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lần chiếc bàn ngọc, tức giận nói.

- Hôn ước không còn nữa, Tuyết Yên Thảo cũng trở nêb vô dụng, kế hoạch báo thù mấy chục năm của ông đây cũng ngâm nước nóng, cần ngươi làm gì chứ? Nuốt không trôi cục tức này? Mặt mũi ông đây đều mất hết, ngươi còn có cái mẹ gì mà nuốt không trôi? Cút!

Sóng âm cuồng nháy mắt đánh bay Công Dương Tinh Vũ từ trên ghế xuống dưới, chân bàn không ngừng lắc lư, gần như muốn hoà tan thành bột mịn

Công Dương Tinh Vũ chưa bao giờ gia gia nổi giận như thế, ánh mắt hắn chấn động, cảm giác linh hồn bị xé rách làm hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng!

- Còn chưa chịu cút đi chữa thương? Ngày mai là đại quyết Vân Bảng, nếu ngươi không thắng nổi con nhóc Nguyệt Ngưng Nhi kia, vậy thì đừng mơ bước vào Công Dương gia nửa bước!

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng không dứt, năng lượng linh hồn kinh khủng giống như một bàn tay vô hình đẩy Công Dương Tinh Vũ ra ngoài cửa phòng, làm cho hắn ngã lộn nhào trên hành lang.

Ánh trăng âm u chiếu lên khuôn mặt âm lãnh, khoé miệng Công Dương Tinh Vũ co giật, sát ý nồng đậm làm cho lá cây chấn động vang sào sạt.

Vốn dĩ đang phiền muộn, bây giờ lại bị gia gia mình chửi rủa, sát ý trong lòng càng tăng vọt.

- Ôn Uyên, ta muốn chém ngươi thành vạn mảnh!

Tiếng hét trầm thấp vang.

- Oanh!

Sàn nhà trong hành lang run lên, khe nứt lan rộng.

Lúc này, trên nóc nhà có tiếng động lạ vang lên, trong lòng Công Dương Tinh Vũ rung động, ánh mắt nhướn lên một cái.

Người nào! Lại có thể tùy ý núp trong Công Dương gia, còn không bị thủ vệ canh gác Công Dương gia phát hiện ra?

Trong lòng Công Dương Tinh Vũ cực kỳ kinh ngạc, khí tức của người đó, ngay cả Nguyên Tông cảnh lục trọng như hắn cũng không phát hiện được.

- Công Dương huynh, sao lại giận dữ như vậy, thậm chí ngay cả ta cũng không nhận ra sao?

Nhanh chóng đưa mắt lên nhìn, Công Dương Tinh Vũ lập tức nhận ra, người đứng trên nóc nhà chính là Vu Mã Tu lúc sáng đã gặp.

- Ngươi cũng đến đây nhìn ta làm trò cười sao? Muốn chết đúng không, ta không ngại thoả mãn ước nguyện cho ngươi đâu!

Công Dương Tinh Vũ ầm vang nổi giận, cuồng bạo thuộc tính nguyên khí tụ tập nơi tay trên lòng bàn tay, vừa bị gia gia răn dạy nộ hoả đang lo không có chỗ phát tiết.

- Ầm!

Cùng trong một thời gian, từ trong áo bào của Vu Mã Tu có một luồng năng lượng nguyên khí chảy ra không thua kém Công Dương Tinh Vũ chút nào.

Áo bào của Vu Mã Tu che đậy ánh mắt vô cùng âm lãnh, hàn ý lạnh lẽo thậm chí còn nồng đậm hơn cả Công Dương Tinh Vũ.

Giờ phút này, tiếng cười lạnh của Vu Mã Tu vang vọng trời đất, sát ý nồng đậm đến cực điểm, sát khí kinh khủng càn quét ngập trời, hắn dùng ánh mắt sâu kín nhìn Công Dương Tinh Vũ.

- Không trách ngươi bị làm xấu mặt, ngươi đúng là một tên ngu xuẩn!

Giọng nói lạnh căm của Vu Mã Tu vang lên lần nữa.

Một ngọn lửa màu tím quỷ dị tụ vào lòng bàn tay, bí văn hỏa diễm lưu chuyển, lúc nào cũng có thể xuyên thủng không gian, đánh về phía Công Dương Tinh Vũ.

- Ngươi có ý gì?

Công Dương Tinh Vũ lạnh nhạt nói.

- Lục Lâm Huyền đã nói cho ta biết, người hôm nay làm ngươi xấu mặt chính là kẻ luôn có ý giết ngươi, Tô Dật!

Nghe vậy, sắc mặt Công Dương Tinh Vũ thay đổi hẳn, sát ý máu tanh nổi lên trong ánh mắt, tức giận nói.

- Ngươi nói cho rõ mọi chuyện đi!

- Sưu!

Ánh sáng tím ầm vang từ chỗ Vu Mã Tu bay lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt dưới ánh trăng, bóng người Vu Mã Tu biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một câu nói.

- Ôn Uyên chính là Tô Dật, muốn giết Tô Dật thì đi theo ta!

Ánh mắt Công Dương Tinh Vũ nhìn thoáng về gian phòng Công Dương Vô Minh, một luồng lạnh lẽo từ dưới đáy lòng lan tràn ra.

Từ trước đến nay Vu Mã Tu luôn lén lén lút lút, thần thần bí bí, không có cảm giác tồn tại gì ở trong Cửu Tính.

Những năm gần đây, bởi vì phong cách làm việc quỷ dị này nên bị người khác lên án.

Gia gia Công Dương Vô Minh đã sớm ra lệnh rõ ràng, trong nhà phải giữ gìn thanh danh cho Công Dương gia, không cho phép qua lại với Vu Mã gia.

Thở dài nhẹ nhõm một cái, ánh mắt oán hận trong bóng đêm lộ ra sự lạnh lẽo, Công Dương Tinh Vũ nở nụ cười lành lạnh, nói.

- Gia gia, thật xin lỗi!

-----

Vân gia, trong phòng chính.

Nơi này đang xảy ra cuộc cãi vã kịch kiệt, giọng nói hùng hậu của Vân Trung Ly vang vọng.

- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Ồn ào cái gì mà ồn ào! Đã xảy ra chuyện sao! Tiểu tử thúi kia xảy ra chuyện chưa? Ngươi ở chỗ này mắng trời mắng đất, lỗ tai của ta bị ngươi trách mắng cho mọc kén rồi!