← Quay lại trang sách

Chương 2164

Lúc Tô Uyển đi đến trước mắt, đôi mắt nàng giống như bảo thạch xinh đẹp nhất thế gian, toả ra ánh hào quang rực rỡ.

Tuyết trắng nhẹ rơi lên mặt, làm cho khuôn mặt tinh xảo kia càng thêm xinh đẹp.

Trong đám người Nguyệt gia, Thân Đồ Song Song, Đông Phương Uyên nhìn thấy Tô Uyển đi đến đây, sắc mặt bọn họ đều nghiêm nghị thay đổi, lo lắng không yên thi lễ.

Một làn gió thơm thổi qua, hôm nay Tô Uyển không đeo mạng che mặt, nàng giống như một linh tinh nghịch ngợm nhảy đến trước mặt Tô Dật.

Một giây, dường như đã có mấy đời.

Lần Thiên Phong Bài Vị Chiến kia, Tô Uyển bị Vân Trung Ly quản giáo không cho rời khỏi dù một tấc, dù nàng nhớ mong Tô Dật thì cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không thể đến gần.

Sau Thiên Phong, Uyển Nhi nghe tin hắn mất tích, không gặp được nàng, không biết Uyển Nhi đã đau lòng đến mức nào?

Bây giờ, Tô Uyển cứ như vậy đứng trước mặt hắn, đôi mắt to tròn trong veo nhìn hắn, Tô Dật sao có thể bình tĩnh được chứ?

Một nháy mắt kia, Tô Dật như có cảm giác trở lại Tô gia khi còn bé.

Còn nhớ rõ khi xưa, mỗi khi hắn ngang bướng bị đại bá và gia gia trách phạt, nhà họ Tô từ trên xuống dưới đều xem hắn là sát tinh, không dám đến gần.

Nhưng đến ban đêm, Uyển nhi muội muội đều vụng trộm đến đưa cơm cho hắn, cũng chỉ có Uyển nhi dám nói chuyện với hắn thôi.

Từ đó trở đi, Tô Dật đã xem Tô Uyển là ruột thịt, chỉ cần Uyển nhi chịu chút uất ức nào mà Tô Dật biết, hắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra đòi lại công bằng giúp nàng.

Vô thức, từ lâu Tô Dật đã xem thiếu nữ dịu dàng tuyệt thế kia là muội muội trong nhà.

Không biết là vì quá quen thuộc với thân thể này, hay là vì tức cảnh sinh tình, hốc mắt Tô Dật bỗng nhiên trở nên ẩm ướt.

Nhìn Tô Uyển dịu dàng cười trước mắt, nàng quay đầu bắt chuyện với đám người Đông Phương Uyên, cuối cùng nhảy đến bên cạnh Vương Thượng Vũ.

- Thượng Vũ ca, ngươi trở về rồi, thật sự là quá tốt!

Tô Uyển nhếch môi anh đào, màu hồng nhạt trên gương mặt nổi lên nhè nhẹ, giống như nụ hoa bé nhỏ đầu xuân.

Nàng khẽ cười duyên, toả sáng tươi đẹp, làm người chỉ nhìn thôi cũng bị câu hồn đi mất, những ánh mắt nóng bỏng từ khắp nơi bắn đến.

Sau đó, ngay trước mặt mọi người, Tô Uyển giống như gặp được bạn cũ lâu ngày, nói rất nhiều lời với Vương Thượng Vũ.

Tô Uyển nói cho Vương Thượng Vũ, lúc trước nàng nghe nói Vương Thượng Vũ bị Vân gia đuổi đi, nàng đã thức trắng đêm không ngủ, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, càng thêm nhớ đến lúc còn ở Tô gia.

Lúc đó, Tô Dật, Vương Thượng Vũ, còn có nàng vẫn còn không lo không nghĩ, vui vẻ bao nhiêu.

Lập tức, ánh mắt Vương Thượng Vũ liếc nhìn Tô Dật, hai người đều lôn ra sự thương cảm, cảm thán không thôi.

Nếu như nói, trong Vân Tiên Cổ Tông gì đáng phải lưu luyến, thì có lẽ chỉ có Tô Uyên thật lòng với mọi người mà thôi.

Uyển nhi như một tờ giấy trắng, không bị nhiễm mực, lúc nào nhìn nàng vui vẻ, tâm trạng của bọn họ sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.

- Nhưng như giờ cũng tốt, ngươi đã quay về, chúng ta ở đây chờ Tô Dật ca ca!

Tô Uyển quay đầu cười cười, bỗng nhiên nàng phát hiện khoé mắt Vương Thượng Vũ ngấn lệ.

Bỗng chợt, Tô Uyển bước lên, nàng vươn tay lau nước mắt cho Vương Thượng Vũ, chép miệng, nói nhỏ.

- Xấu hổ quá! Nếu Tô Dật ca ca mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ chê cười ngươi! Hôm qua ta có nghe nói ngươi uy phong lắm mà, còn có huynh đệ là chỗ dựa đâu rồi? Đi ra ngoài một vòng, Thượng Vũ ca đã lợi hại như vậy

Nhắc đến Tô Dật, Vương Thượng Vũ nhẹ gật đầu, chỉ vào Tô Dật dịch dung bên cạnh, hít mũi một cái, nói.

- Thượng Vũ ca vốn rất vô dụng, Uyển nhi muội muội đừng cười ta! Đúng rồi, huynh đệ của ta chính là hắn! Muội xem một chút, có biết không?

Nhìn theo ánh mắt Vương Thượng Vũ, Tô Uyển mắt tò mò ngó nhìn Tô Dật, nàng cắn môi, hơi nghi ngờ nhìn nam tử dịch dung trước mắt.

Thân Đồ Song Song bên cạnh nhìn Tô Uyển, chuẩn bị thốt ra câu hắn chính là Tô Dật, nhưng lại bị Nguyệt Ngưng Nhi kéo lại.

Nguyệt Ngưng Nhi biết bây giờ không phải là lúc làm cho Tô Dật bại lộ.

Vương Thượng Vũ nói đúng, cho dù trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi đau lòng thế nào, bắt được gian tế Long gia mới là điều quan trọng nhất.

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể làm cho mọi người chú ý lên người Tô Dật được!

Lúc này, đối mặt với Tô Uyển, Tô Dật cảm giác được sự cuồng loạn trong lòng.

Bất giác, thời gian đã trôi qua năm năm, Tô Uyển đã lớn lên xinh đẹp như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.

Nếu không có năng lượng linh hồn cường đại, có lẽ Tô Dật đã bại lộ từ lâu.

Hơi suy nghĩ một lát, Tô Dật nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nói.

- Xin chào, tại hạ là Ôn Uyên! Bạn thân của Vương Thượng Vũ trong Ngự Thiên cung!

Nghe đến Ngự Thiên cung, đôi mắt Tô Uyển tỏa ánh sáng, giọng nàng mềm nhhe pha thêm sự chờ mong, nói.

- Ngự Thiên cung? Vậy ngươi có biết Tô Dật ca ca không?

Nhìn khuôn mặt ngây thơ chờ mong, trong lòng Tô Dật than thở một tiếng, khoé miệng miễn cưỡng nở nụ cười, nói.

- Thiên kiêu vương ở xa Vân Châu, tiếc là tại hạ không có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của hắn!

- Như vậy sao?

Sắc mặt Tô Uyển hơi ảm đạm, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt Tô Dật, cười nói.

- Thế nhưng đôi mắt của ngươi rất giống Tô Dật ca ca, ta tin rằng ngươi cũng là một người rất tốt!

- Ầm ầm!

Vừa mới nói xong, chân trời lập tức vang vọng một tiếng nổ lớn, gợn sóng không gian kinh khủng khuếch tán lên chín toà sen.

Bỗng nhiên, những ánh mắt chăm chú nhìn Tô Uyên đã biến mất, bọn họ đều quay lại nhìn Thăng Vân cung.

Trước Thăng Vân cung, gia chủ Cổ tông, cường giả, trưởng lão, chấp sự, tất cả đã đến đông đủ.

Uy áp kinh khủng như muốn thôn phệ cả bầu trời, Vân Trung Ly đứng ở chính giữa, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, khí thế cường giả trên cao lan toả khắp nơi.

Vân Trung Ly nhìn thoáng qua Tô Uyển bên cạnh Vương Thượng Vũ, lông mày hắn khẽ nhúc nhích, từ trong miệng phát ra một tiếng sóng âm đinh tai nhức óc, trong nháy mắt đè ép sự ồn ào náo động trên quảng trường.

- Yểm Hải tuyệt cảnh, gia chủ các nhà đều đã nói qua! Ta sẽ không nhắc lại! Lần đi vào tuyệt cảnh này, không chỉ người trên Vân Bảng, mà những người đến tham gia Vân Bảng, chỉ cần đưa một mảnh vỡ Yểm Hải về đây, đều nhận được tư cách dự thi!

- Mảnh vỡ Yểm Hải!

Vân Trung Ly vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kích động không thôi, mảnh vỡ này có thể giúp đỡ cho võ giả Vân gia, Lục Đề từng nói cho đám người Tô Dật biết.

Mà mảnh vỡ Yểm Hải chính là manh mối quan trọng để đến Ác Mộng Hải, nghe nói chỉ cần một mảnh là có thể giúp cường giả Nguyên Hoàng cảnh phi thăng đột phá đến Nguyên Tông cảnh, nếu cường giả Nguyên Tông cảnh có thể lĩnh hội võ kỹ và công pháp giấu trong đó, sẽ thu hoạch được không ít.

Mà nói đến Ác Mộng Hải, đã qua vạn năm, chỉ có rải rác mấy người có thể vào trong tìm kiếm.

Chỉ vì trong Ác Mộng Hải rất nguy hiểm, cho dù là gia chủ các nhà, nhắc đến Ác Mộng Hải cũng phải sợ mất mật, ánh mắt lạnh lẽo.

Lúc tất cả mọi nguời đều dùng ánh mắt ao ước nhìn lên, ánh mắt của Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu lại theo dõi bọn họ.