Chương 2167
Cuối cùng, Công Dương Tinh Vũ nặng nề hít một hơi, đôi mắt chậm rãi ngước lên, sát cơ vô biên tuôn ra, nói với Lục Lâm Huyền.
- Ta phải tự tay giết chết Tô Dật!
Trong một sơn cốc cỡ nhỏ, gió nhẹ hây hây, kỳ hoa cỏ ngọc tỏa ra linh khí thần uẩn.
Hai nam ba nữ chậm rãi đi vào trong cốc, tiểu đội năm người chính là Vương Thượng Vũ, Tô Uyển, Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên.
Đội ngũ nhỏ này gặp được nhau sau khi đi vào tuyệt cảnh nửa ngày, bây giờ do Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên đi trước dẫn đường.
Vương Thượng Vũ lôi kéo Tô Uyên cẩn thận đi theo phía sau, Nguyệt Ngưng Nhi là người đi cuối cùng.
- Trong này được truyền thống đi theo kiểu ngẫu nhiên, không biết người khác ở chỗ nào!
Thân Đồ Song Song cầm cung nỏ đi trước chém những cây cỏ chắn đường, ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía.
Linh thức của tất cả mọi người bị giảm xuống đến thấp nhất, bọn họ phải giống như những thợ săn thám hiểm rừng rậm nguy hiểm, mỗi một ngọn gió thổi, cỏ lay cũng có thể trở thành tín hiệu nguy hiểm sắp đến.
- Đến giờ mã vẫn không thấy được tung tích của Vu Mã gia, bọn chúng thật sự là người của Long gia sao?
Ánh mắt Đông Phương Uyên lạnh thấu xương, hai mắt như đèn pha rọi sáng bốn phía.
Nghe được mục đích chân chính của trận đại quyết Vân Bảng, ánh mắt Tô Uyển trở nên rung động, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
- Thượng Vũ ca ca, ngươi đừng sợ, ta đã Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Nắm thật chặt cánh tay của Vương Thượng Vũ, khuôn mặt Tô Uyển trở nên kiên định, phảng phất tỏa ra ánh sáng tuyệt mĩ.
Vương Thượng Vũ cười hắc hắc, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên bị tiếng quát khẽ của Nguyệt Ngưng Nhi làm giật mình.
- Cẩn thận!
Trước người, Nguyệt Ngưng Nhi đặt sáo ngọc ngang môi, thổi ra một khúc cường hoành, dùng lực đẩy mây mù trước mắt ra.
Trong ánh lửa chói sáng, lần lượt từng bóng người lộ ra khỏi sương mù, không phải ai khác, chính là người Công Tử Phủ và Lục gia, bọn chúng có khoảng bốn mươi, năm mươi người!
- U a, đúng là oan gia ngõ hẹp! Vậy mà có thể gặp các ngươi ở đây! Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ, xin chào!
Nhìn thấy Nguyệt Ngưng Nhi, người dẫn đầu Công Dương gia bắt đầu cười đùa chế nhạo, làm cho Nguyệt Ngưng Nhi nhíu mày.
- Các ngươi muốn làm gì! Không lo đi tìm mảnh vỡ, muốn bị đánh sao!
Thân Đồ Song Song nhíu chặt mày ngài, giơ cung nỏ vô song lên, lộ ra ý lạnh nhàn nhạt.
- Hừ!
Thanh niên cầm đầu Công Dương gia hừ lạnh một tiếng với Thân Đồ Song Song, ở nơi như thế này, sẽ không ai quan tâm ngươi là đại tiểu thư hay là tiểu công chúa.
Chỉ cần đi lẻ, vậy thì chỉ có thể trở thành con mồi trong miệng người khác mà thôi.
Nhìn đội ngũ có năm mươi người, bọn chúng nhếch môi, nở nụ cười âm trầm.
Ở phía đối diện, Nguyệt Ngưng Nhi nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn lên, giọng nói như gần như xa.
- Vân bảng đại quyết còn chưa được mở ra, các ngươi làm như vậy là không đúng quy củ đâu!
- Quy củ? Đi vào tuyệt cảnh, ngươi nói quy củ với bọn ta?
Trái ngược với dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn lúc trước, đám người Công Dương gia và Lục gia đều cầm binh khí lên, ánh đao loé lên ánh sáng lạnh chói mắt.
Bỗng nhiên, đệ tử Lục gia lắc lư nguyên khí trong tay, khí tức hung ác phủ kín quanh không trung, cất cao giọng nói.
- Giao tình nhân nhỏ Ôn Uyên của ngươi ra đây!
- Chúng ta làm gì biết Ôn Uyên ở chỗ nào! Đúng là mồm chó không mọc được ngà voi!
Đông Phương Uyên tức giận nói, bàn tay lớn cũng vạch ra một đường sáng vòng cung trước người, ánh lửa nổi lên vùn vụt, hung hãn chờ đánh ra!
- Đáng ghét, Vô Song tiễn đội, Nguyệt Dao cốc và Hoả Liên chết đâu hết rồi không biết!
Thân Đồ Song Song tức giận nói.
Một đám người trước mắt đều là tinh anh của Công Dương gia và Lục gia, khác hoàn toàn với đám phế vật Đông Phương Sơn kia.
Dứt lời, đám người Công Dương gia và Lục gia nhếch khoé miệng, chuẩn bị nguyên khí trên tay, sát ý lạnh băng càn quét khắp trời đất.
- Nếu không biết, vậy ta bắt các ngươi giao cho sư huynh, tất nhiên sẽ ép được tiểu tử thúi kia ra ngay!
Dứt lời, bóng năm mươi người kia cùng nhau hành động, trong nháy mắt, thuộc tính nguyên khí bay khắp troẻo đất, ngưng tụ thành một dải lụa, đánh thẳng về phía năm người.
- Phanh phanh phanh!
Năng lượng cuồng bạo phá nát không gian, tạo thành nhiều gợn sóng run rẩy, chấn cho ngọn núi rung lên ầm ầm!
Nhìn thấy ánh sáng như cuồng long nổ trên đỉnh đầu, Nguyệt Ngưng Nhi khẽ kêu một tiếng, nàng không do dự nữa, cả người bước lên phía trước, phía sau Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên gắng sức đuổi theo!
- Giết!
Đông phương Uyên trừng lớn mắt hổ, sát ý hung mãnh chấn nhiếp không ít người ở đây.
Trong nháy mắt, Nguyệt Ngưng Nhi, Đông Phương Uyên, Thân Đồ Song Song đánh ra ba luồng ánh sáng, toàn bộ sóng âm, cung nỏ đều được bắn ra.
- Phanh phanh!
Năng lượng dời non lấp biển càn quét khắp trời đất, sóng kình hai phe va chạm vào nhau!
Sau mấy lần va chạm liên tục, trên không trung đã tràn ngập khí tức âm tà hung hãn, kình phong càn quét khắp nơi, trong sơn cốc vang lên tiếng nổ trầm muộn.
Chẳng biết vì sao, lần này Công Dương gia Phủ và Lục Môn giống như đã luyện tập từ trước, bọn chúng chiến đấu với nhau cực kỳ ăn ý.
Bốn mươi, năm mươi người vây đánh không phân cao thấp với ba người Nguyệt Ngưng Nhi.
Cho dù người Công Dương gia và Lục gia có tu vi kém hơn Nguyệt Ngưng Nhi, nhưng bây giờ lại chiếm được thế thắng.
Sau lưng, Vương Thượng Vũ và Tô Uyển cũng không nhàn rỗi, nhưng lúc chuẩn bị xông lên, lại bị Nguyệt Ngưng Nhi lớn tiếng quát.
- Đi nhanh! Đi tìm Ôn Uyên, tìm người Nguyệt Dao cốc và Vô Song tiễn đội, nhờ bọn hắn chi viện!
Thấy Vương Thượng Vũ và Tô Uyển lùi lại muốn trốn, mấy người Công Dương gia tách ra.
Mấy tên đệ tử đó hung hãn mở to mắt nhìn, giống như dã thú nổi giận, quát lạnh.
- Muốn chạy? Hôm nay đừng mơ ai chạy được! Cho dù là Tô Dật hay là Ôn Uyên, chắc chắn hôm nay sẽ bị bắt!
Nguyên khí kinh khủng lần nữa lao nhanh ra, ở giữa không trung có một chưởng ẩn bạo kích ra từ phía ba đệ tử Công Dương gia, làm cho không gian phía trước trở nên vặn vẹo.
- Đi mau!
Bỗng nhiên Đông Phương Uyên xuất hiện trước người Vương Thượng Vũ và Tô Uyển, cứng rắn đón đỡ chưởng ấn hung mãnh đó.
Chưởng ấn trên không trung đánh xuống, làm cho không gian rung lên như có sóng thần, gợn sóng dày đặc.
Cả người Đông Phương Uyên bị vụ nổ đánh bay ra xa, hai chân lún sâu trong bùn, ngã trượt ra một đoạn dài.
- Ầm ầm!
Sấm rên trầm thấp hung hãn, gió mạnh thổi bay sợi tóc của Tô Uyển, nàng bị hình ảnh trước mắt làm cho rung động.
Bỗng nhiên, cánh tay Tô Uyển bị Vương Thượng Vũ dùng sức kéo về phía trước.
- Tô Dật ca ca!
Trong mắt Tô Uyển lóe lên một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn cuộc chiến mãnh liệt trước mắt
Nàng vừa nghe thấy Công Tử Phủ gọi tên Tô Dật, chẳng lẽ Ôn Uyên chính là Tô Dật?
Người quen thuộc vừa rồi chính là Tô Dật ca ca sao?
Tô Uyển ngây người tại chỗ, trong đôi mắt mông lung tràn đầy sự nghi ngờ.