Chương 2172
Vừa mới nói xong, phía trên đất bằng, khí lãng kinh khủng trên ngươi Lục Lâm Huyền lại mở rộng càn quét.
Trong tiếng nổ lớn, ánh mắt Lục Lâm Huyền trở nên lạnh lẽo, gằn giọng nói.
- Vậy thì ta giết tên phế vật này trước! Uyển Nhi, không chiếm được tỷ tỷ ngươi, vậy thì muội muội cũng được!
Nhất thời, thực lực của Lục Lâm Huyền tăng vọt, hắn bước ra một bước, nhẹ nhàng lắc trường kiếm trong tay một cái, ánh kiếm cường hoành giống như bổ ra cả trời đất, nhanh chóng chém không gian vỡ nát, tách Vương Thượng Vũ và Tô Uyển ra.
Mặt đất kiên cố rung chuyển, một rãnh sâu mấy chục trượng bị chém ra.
Trong lúc đó, Lục Lâm Huyền lại sử dụng nguyên khí thuộc tính Phong, bóng người quỷ dị nhanh chóng đến gần Tô Uyển.
Trên không trung, Lục Lâm Huyền dang tay ra, giống như diều hâu chụp mồi, khát vọng chụp xuống Tô Uyển.
- Uyển nhi! Cẩn thận!
Cách xa mấy trượng, con ngươi Vương Thượng Vũ mở to, hắn lớn tiếng hét lên.
Công kích quá hung hãn, nếu Tô Uyển bị Lục Lâm Huyền bắt được, vậy thì tất cả đều đã muộn.
Con ngươi Tô Uyển co lại, hận ý trong mắt tuôn trào, mặc dù nàng có thiên phú siêu việt, nhưng từ trước đến nay Tô Uyển không có kinh nghiệm chiến đấu gì hết.
Những năm qua, mặc dù tu vi được đề cao, nhưng Tô Uyển không hề đọ sức với bất kỳ người nào có tu vi ngang bằng.
Thấy Lục Lâm Huyền vọt đến trước người, Tô Uyển khẽ kêu lên một tiếng, Quang Ảnh trong tay di động, nguyên khí thuộc tính mộc quanh người như mũi tên lao về phía Lục Lâm Huyền.
- Đinh đinh!
Tiếng va chạm bén nhọn vang lên, công kích của Tô Uyển đều bị kết giới của Lục Lâm Huyền ngăn bên ngoài, thực lực của hắn bây giờ từ Nguyên Hoàng cảnh bát trọng tăng vọt đến Nguyên Tông cảnh ngũ trọng đỉnh phong, Tô Uyển giống như một con cừu non chờ làm thịt mà thôi.
Ánh sáng thuộc tính hung hãn quanh quẩn trong không gian, năng lượng bá đạo vô song bao phủ khắp nơi, dù Vương Thượng Vũ ở khe rãnh đối diện có dùng bao nhiêu sức lực đi nữa, cũng không thể vượt qua được năng lượng không gian.
- Phanh phanh!
Mặt đất nổ tung, sát ý tuôn trào trong mắt Vương Thượng Vũ, nhưng hắn lại không có biện pháp nào cả.
Tiếp tục đánh ra một hố to trên mặt đất, khắp người Vương Thượng Vũ đã dính đầy máu tươi, vết thương chồng chất do năng lượng nổ tung tạo thành.
Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, Lục Lâm Huyền đã đi đến bên cạnh Tô Uyển, uy áp to lớn khoá chặt nàng lại, làm cho Tô Uyển không thể nhúc nhích!
- Không được chạm vào nàng! Không được chạm vào nàng!
Vương Thượng Vũ cắn chặt răng, trên khuôn mặt uể oải chứa đầy hận ý!
- Ngươi không được qua đây!
Lúc này Tô Uyển cũng đang rất hoảng loạn, nàng tuyệt đối không ngờ rằng trong Cửu Tính lại có kẻ không có nhân phẩm như thế.
Cơ thể mảnh mai run rẩy, cánh tay ngọc của nàng bị Lục Lâm Huyền túm chặt, đầu lưỡi đỏ au lè ra liếm lên mu bàn tay, Lục Lâm Huyền hơi khép mắt, trên mặt tràn đầy say mê.
- Giống tỷ tỷ ngươi, hương vị giống nhau!
Hành động buồn nôn đó doạ cho Tô Uyển sợ bay hồn, nước mắt nàng chảy dài như suối, liều mạng giãy dụa, nhưng nàng lại cảm giác linh hồn và cơ thể đã không còn nghe theo khống chế nữa.
Đó chính là chênh lệch giữa Nguyên Tông cảnh và Nguyên Hoàng cảnh, dưới năng lượng âm tà, trên mặt Tô Uyển tràn đầy sự tuyệt vọng!
- Súc sinh! Không được chạm vào nàng!
Sau lưng, Vương Thượng Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, dáng người dính đầy máu tươi cố gắng đứng dậy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giây phút chớp nhoáng đó giống như dừng lại.
Trong cơ thể Vương Thượng Vũ nhanh chóng bạo phát ra năng lượng cuồng bạo, nguyên khí dưới chân khẽ động, nhanh như chớp xông đến phần lưng Lục Lâm Huyền!
- Ầm!
Bị năng lượng mạnh đâm vào, hư không xung quanh cũng vỡ ra trong nháy mắt, cả người Lục Lâm Huyền ngã nhào về phía trước, Tô Uyển lập tức tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
- Khốn nạn! Con rệp kia! Ta phải giết ngươi!
Lục Lâm Huyền ăn đau nên gầm thét lên, vừa oán hận vừa âm độc.
Vừa dứt lời, một hư ảnh Huyền Điểu màu trắng sau lưng Lục Lâm Huyền hót vang bay ra, hắn nói với Vương Thượng Vũ.
- Phế vật, ta muốn để lại cho ngươi một hơi, nhìn muội muội của ngươi bị ta chơi thế nào! Vân gia, Tô Dật, tất cả mở to mắt ra mà nhìn! Bảo bối của bọn họ không đáng giá một văn tiền trong mắt ta!
- Chiếp!
Huyền Điểu giương cánh bay lên, không gian trên đường bay của nó hoá thành bột mịn vỡ nát, hư không vặn vẹo quỷ dị, gió lốc vờn quanh, tất cả mọi thứ bị thôn phệ cắn nát trong chớp mắt.
- Đừng mà!
Tô Uyển cố gắng tránh thoát, nàng phóng đến gần Lục Lâm Huyền, đi đến nửa đường, cả người cứng đờ trong nháy mắt.
- Ầm!
Vương Thượng Vũ vận chuyển thuộc tính thổ, quanh người hắn biến thành màu vang đất, như một căn chòi kiên cố, nhưng lúc Huyền Điểu bay đến gần, bùn cát trên người lại bị trôi xuống, như nước lạnh xối lên cơ thể.
- Ầm!
Giữa không trung, tiếng nổ vang như tiếng sấm, trực tiếp nổ tung trong không gian, sóng xung kích mênh mông vọng khắp nơi.
Lại nhìn về phía Vương Thượng Vũ, hắn đã nằm thoi thóp trên mặt đất, Lục Lâm Huyền cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tô Uyển đang tuyệt vọng, đi từng bước một chậm rãi đến gần.
Sau lưng, một tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, trong hố sâu, một bóng người dính đầy máu tươi lảo đảo đứng dậy.
Ai cũng biết, Vương Thượng Vũ đã không có sức đánh trả, thậm chí ngay cả thở thôi cũng đã xa xỉ lắm rồi.
Lung la lung lay, Vương Thượng Vũ đứng không vững, hắn mở to đôi mắt sưng híp, một cỗ ý lạnh từ trong cổ bắn ra, nói.
- Ta nói! Không được chạm vào nàng!
Lại bị đánh gãy một lần nữa, Lục Lâm Huyền rất bực bội, hắn quay đầu, nhìn xem Vương Thượng Vũ còn chưa chết, khóe miệng giật một cái.
- Ngươi còn... Sống...!
Còn chưa dứt lời, bóng người Vương Thượng Vũ đã biến mất trên không trung, một giây sau, hắn xuất hiện ngay trước người Lục Lâm Huyền.
Một tay hắn ôm ngang lưng Lục Lâm Huyền, không biết sức mạnh đó đến từ đâu, nhưng Lục Lâm Huyền không tránh thoát được, trên người hắn tràn ngập uy áp cuồn cuộn, uy áp đến từ linh hồn làm cho linh hồn của Lục Lâm Huyền cũng run rẩy theo!
- Uyển nhi! Chạy mau!
Vương Thượng Vũ gào khàn cả giọng, khuôn mặt hắn đã bê bết không nhìn rõ, nhưng vẫn cố gắng hét lên với Uyển nhi!
Tô Uyển quỳ rạp trên đất, cả người run rẩy như con thỏ, hét lớn.
- Thượng Vũ ca ca! Thượng Vũ ca ca!
Lúc này, đối mặt với kẻ liều mạng như Vương Thượng Vũ, Lục Lâm Huyền cũng hơi hoảng hốt, một luồng kình khí càn quét trên bàn tay, năng lượng mênh mông bay ra từ khuỷu tay, không ngừng đánh lên lưng Vương Thượng Vũ.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Buông ra! Buông tay ra! Tên phế vật nhà ngươi cút đi cho ta!
Đôi mắt Lục Lâm Huyền tràn ngập tức giận, liên tục đánh ra, nhưng cánh tay như thép của Vương Thượng Vũ vẫn gắt gao ôm chặt hắn không buông.
- Phốc oa!
Liên tục lắc đầu, máu tươi từ trong miệng Vương Thượng Vũ phun ra như nước, mặt đất trước người bị máu làm ướt, màu đỏ tươi nhức mắt văng khắp nơi!
- Nhanh... Đi!
Vương Thượng Vũ không còn sức để nói chuyện, hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng mờ của Tô Uyển qua đôi mắt sưng húp.
- Tên khốn... Ngươi nhanh thả Thượng Vũ ca ra!
Tô Uyển mà giãy dụa lấy đứng lên, nàng nghe Vương Thượng Vũ cười thảm, nói.
- Tìm Tô Dật, báo thù cho ta!
- Ầm!
Lục Lâm Huyền vẫn tiếp tục ra tay, nhìn thấy Tô Uyển muốn trốn, năng lượng trên tay hắn càng trở nên khủng bố hơn!