Chương 2175
Thượng Vũ ca ca, ngươi nhanh ăn, ăn vào thì sẽ tốt thôi!
Hai tay Tô Uyển dính đầy máu tươi, nhưng nàng không hề quan tâm.
Một tay lau nước mắt trên mặt, Tô Uyển nhanh chóng thôi động nguyên khí thuộc tính mộc, hoá đan dược thành năng lượng cho Vương Thượng Vũ không thể nhúc nhích được uống vào.
- Chúng ta còn phải về Man thành, chúng ta chỉ mới tìm được Tô Dật ca ca, Thượng Vũ ca ca, ngươi đứng dậy đi!
Liên tục sử dụng nguyên khí thuộc tính Mộc, lúc này, Tô Uyển đã khóc đến mức thở không nổi.
Trong tay phun ra Mộc thuộc tính nguyên khí lúc đứt lúc nối, Tô Uyển mà đã sớm khóc đến thở không ra hơi.
Vương Thượng Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, miễn cưỡng nở một nụ cười, mặt mũi hắn đã tái nhợt như cái xác không hồn.
Dưới bầu trời u ám, chim thú bay tan tác, trong trời đất phiêu tán tiếng nghẹn ngào.
Trong không khí u ám đó, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở dốc của Vương Thượng Vũ và tiếng nức nở của Tô Uyển.
- Muội muội ngốc, đừng khóc! Đừng cho bọn chúng cười nhạo!
Một câu nói phải tốn mấy hơi thở mới nói ra được, Tô Uyển nghe xong phải lau nước mắt, đau lòng cực điểm.
Nàng mím chặt đôi môi, bàn tay còn lại chữa thương cho Vương Thượng Vũ, cho dù trên tay dính đầy máu đỏ như hoa hồng cũng không quan tâm.
- Thượng Vũ ca ca, chắc chắn Tô Dật ca sẽ đến cứu chúng ta!
Đôi môi Tô Uyển run rẩy, nguyên khí trong tay hóa thành năng lượng dịu dàng bao bọc trái tim Vương Thượng Vũ.
Nhịp tim đập càng ngày càng chậm, Tô Uyển càng thêm đau lòng.
Mà lúc này, bên trong trái tim kia lại có một cỗ năng lượng kỳ lạ chống đối lại năng lượng của Tô Uyển, nàng cắn chặt răng ngà, trừng mắt nhìn Công Dương Tinh Vũ và Lục Lâm Huyền trước mắt.
Hai kẻ đó cũng đã xuống dưới, vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa đi đến, ánh mắt Công Dương Tinh Vũ trở nên âm trầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Bên cạnh, một tay Lục Lâm Huyền đặt trên chuôi kiếm, cả người đứng thẳng, liếc nhìn Vương Thượng Vũ nằm trên đất, gằn giọng nói.
- Phế vật thì mãi mãi là phế vật! Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai! Ỷ vào Tô Dật thì một con cóc như ngươi có thể lật trời được sao?
- Ta phi!
Lục Lâm Huyền hung tợn trừng mắt nhìn Vương Thượng Vũ, mở miệng trào phúng.
- Lục Lâm Huyền! Công Dương Tinh Vũ! Tô Dật ca tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!
Cả người Tô Uyển run lên, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nước mắt rơi xuống như mưa.
Lúc này, nàng phải chú tâm chữa thương cho Vương Thượng Vũ, cả người không thể di chuyển, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn chúng.
- Tô Dật đâu? Tô Dật ở đâu?
Công Dương Tinh Vũ cười lạnh, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi.
- Ôi! Sư huynh, ngươi đừng nói, chậc chậc, đúng là có mùi vị đặc biệt!
Lục Lâm Huyền vuốt cằm, ánh mắt như có lửa nóng quét khắp người Tô Uyển.
Cảm nhận được bước chân Lục Lâm Huyền đến gần, Tô Uyển phát run sợ hãi, trong giọng nói đè nén sát ý!
- Lục Lâm Huyền, ngươi muốn làm gì?
Ngược lại, trong ánh mắt của Lục Lâm Huyền lại có sự hưng phấn sôi trào, chỉ thiếu không trào nước miếng ra.
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Lâm Huyền như vậy, Công Dương Tinh Vũ nhíu mày theo bản năng, hắn xoay người ra chỗ khác, nói nhỏ.
- Nhanh lên! Tô Dật sắp đến đây rồi đấy!
Công Dương Tinh Vũ quay người, hắn chuẩn bị đi tìm mấy đệ tử bên cạnh hỏi xem Tô Dật ở chỗ nào rồi.
Còn chưa đi quá một dặm, đã nghe được tiếng nổ lớn như sóng thần vang lên phía sau.
- Ầm!
Một cỗ khí tức kinh khủng hủy diệt càn quét khắp trời đất, cả người Công Dương Tinh Vũ cứng lại, ánh mắt trở nên sợ hãi.
Trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ kinh khủng, người có thế công mãnh liệt như vậy, chính là một cường giả tuyệt thế!
Tiếp theo là một tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên, Công Dương Tinh Vũ quay người lại như máy móc, ánh mắt cứng đờ trong nháy mắt.
Chỉ thấy Tô Dật đang đứng trước người Lục Lâm Huyền, tay cầm thanh kiếm đang rỉ máu tươi, hai con ngươi âm trầm như vực sâu vô hạn, lạnh lùng nhìn Lục Lâm Huyền trên đất.
Lại nhìn về phía Lục Lâm Huyền, giữa hai chân hắn chảy máu đỏ tươi, hai tay cũng bị chặt đứt, hắn điên cuồng nhúc nhích trên mặt đất giống như một con sâu.
Bỗng nhiên, đôi mắt Công Dương Tinh Vũ lóe lên một tia ngưng trọng, Tô Dật trước mắt đã đạt đến cảnh giới Nguyên Tông Cảnh ngũ trọng đỉnh phong.
Cách không nhìn thấy ánh mắt Tô Dật, linh hồn của Công Dương Tinh Vũ không tự chủ được run rẩy.
Trong vô hình, hai chân của Công Dương Tinh Vũ đã bị uy áp linh hồn to lớn của Tô Dật chấn nhiếp, hắn không thể nhúc nhích được một chút.
Tô Dật dùng ánh mắt hung ác nhìn Công Dương Tinh Vũ, không nói câu nào, hắn trực tiếp cầm kiếm lên, đâm một nhát vào hông Lục Lâm Huyền, sau đó còn đá cho một cước, đá Lục Lâm Huyền đã chết không thể chết thêm về phía Công Dương Tinh Vũ.
Thi thể bay qua người Công Dương Tinh Vũ, hắn vô thức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, Lục Lâm Huyền bên cạnh đã bị chém thành mấy khúc.
- Lực công kích thật mạnh! Cái tên này! Sao có thể mạnh như vậy?
Lúc này, trong lòng Công Dương Tinh Vũ đã có sự sợ hãi, khuôn mặt dữ tợn của hắn co rúm lại, cố gắng nhấc chân lên.
- Tô Dật ca ca!
Tô Uyển lập tức thu hồi khí tức, nàng nhặt nhẫn không gian của Lục Lâm Huyền lên, nhào vào trong ngực Tô Dật.
Bây giờ đã tìm được Tô Uyển và Vương Thượng Vũ, trong lòng Tô Dật mềm nhũn, ánh mắt lạnh lùng biến thành sự áy náy.
Tô Dật sờ đầy Tô Uyển, hắn thở dài, nói nhỏ.
- Thật xin lỗi, ta đến chậm!
Lúc này, Tô Uyển mới nức nở, nói với Tô Dật.
- Tô Dật ca, Thượng Vũ ca ca hắn...
Nói xong, lại tiếp tục khóc nức nở.
Tô Dật ôm Tô Uyển ngồi xuống, hắn cố nén sự thống khổ trong lòng, nhìn Vương Thượng Vũ trên mặt đất, ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Sự hận thù phun thẳng lên đầu Tô Dật, lửa giận sôi trào làm cho hắn muốn bùng nổ, nhưng Tô Dật vẫn nhịn xuống, kiểm tra vết thương cho Thượng Vũ.
Tô Dật nhíu mày, hắn phát hiện kinh mạch, huyết nhục, xương cốt của Vương Thượng Vũ đã nát đến mức không thể nát hơn!
Nếu không phải Tô Uyển kịp thời bảo vệ trái tim, chỉ sợ lúc hắn gặp Vương Thượng Vũ thì chỉ còn một thi thể cứng ngắc nữa rồi.
Ánh mắt hắn nhìn cơ thể tàn tạ của Vương Thượng Vũ, mũi Tô Dật đỏ lên, hắn trực tiếp mở không gian thần bí ra.
- Hô!
Giữa trời đất, năng lượng thần dị lan tỏa khắp nơi, Tô Dật chưa bao giờ mở không gian thần bí ra trước mặt người ngoài, nhưng lần này hắn không còn lựa chọn khác, Tô Dật ôm Vương Thượng Vũ lên, quay đầu nhìn Công Dương Tinh Vũ đang ngây người, khóe miệng hắn nhúc nhích.
- Chờ chết đi!
Tô Dật khẽ quát một tiếng.
- Đó là!
Thấy mọi chuyện trước mắt, không gian phong lôi càn quét, linh vận tràn đầy, Công Dương Tinh Vũ cũng ngây người.
- Xoẹt!
Tô Uyển cũng kinh dị nhìn, nàng đi theo Tô Dật vào trong chuông thần, Tô Dật thả Vương Thượng Vũ vào trong Linh Trì.
- Hồng bá, phiền ngài chăm sóc hắn!
Mặt mũi Tô Dật âm trầm, hắn nhìn Xích Phi Hồng nói, sau đó miễn cưỡng cười với Tô Uyển bên cạnh.
- Uyển nhi ngoan, muội ở đây, Hồng thúc sẽ ở cùng muội! Việc còn lại giao cho ta!
Nói xong, Tô Dật ra khỏi không gian, lúc hắn quay người, bên trong Linh Trì, trái tim Vương Thượng Vũ hơi nhúc nhích, một ánh kim nhanh chóng tan trong linh dịch.