Chương 2176
Trời đất lại trở nên âm u, khí lãng hung hãn biến mất, xung quanh chỉ còn lại Tô Dật và Công Dương Tinh Vũ.
- Hô!
Lúc này, cuối cùng đã thoát khỏi uy áp khủng bố của Tô Dật, nhưng Công Dương Tinh Vũ lại nhìn thấy Tô Dật từng bước một đến gần, chân hắn vô thức run lẩy bẩy.
Gió thổi báo giông bão sắp đến, Tô Dật yên tĩnh làm cho Công Dương Tinh Vũ cảm giác được sự sợ hãi của bản thân!
Tô Dật như vậy, khác xa với Tô Dật trước đây!
- Ngươi ức hiếp ta, không sao! Nhưng ngươi lại dám ức hiếp cả muội muội ta!
Tô Dật lạnh nhạt nói, giọng điệu làm cho lưng người khác phát lạnh!
- Ta không làm! Là Lục Lâm Huyền!
Công Dương Tinh Vũ xua tay, đôi mắt trừng lên nhìn Tô Dật, bối rối không thôi.
- Ngươi còn đánh huynh đệ của ta bị thương!
Lúc này giọng nói của Tô Dật đã trầm thấp đến cực hạn.
Bỗng nhiên, Tô Dật quát một tiếng trầm thấp, tâm thần khẽ động, hư ảnh đế tước khổng lồ hiện ra sau lưng, giữa trời đất, năng lượng bàng bạc khuếch tán ra khắp nơi.
Làm nhục Tô Uyển, đánh Vương Thượng Vũ trọng thương, đụng phải hai kiêng kỵ này, Tô Dật không có lý do nào để tha chết cho Công Dương Tinh Vũ.
Bỗng nhiên, Tô Dật dùng toàn bộ nguyên khí, ánh sáng nguyên khí phủ kín khắp nơi.
Một giây sau, Huyết Ma Sát Thần Kiếm của hân đã vọt đến trước người Công Dương Tinh Vũ.
- Chết đi!
Hư ảnh khổng lồ sau lưng Tô Dật khẽ động, tiếng thần thú rống vang phía sau, năng lượng nóng cháy trào lên, sau đó đổ ập xuống trong nháy mắt.
Mắt thấy thần điểu giáng lâm, khí tức bá đạo kinh khủng như có thể thôn phệ hết vạn vật trong thế gian, ánh mắt Công Dương Tinh Vũ trở nên ngốc trệ, vô thức đánh ra nguyên khí, nhanh chóng lui về sau.
Hắn bối rối giơ ngọc phiến lên ngăn cản, chỉ nghe tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cộng thêm huyết mạch Đế Tước, năng lượng của Tô Dật trào lên như sóng thần vọt đến!
Năng lượng đụng nhau trong nháy mắt, Công Dương Tinh Vũ lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cao giọng thét lên một tiếng.
- Không có khả năng!
- Oanh!
Ngọc phiến trực tiếp vỡ nát, tay phải của Công Dương Tinh Vũ cũng hóa thành một chùm máu rồi tiêu tan.
Ánh mắt Tô Dật trở nên lạnh lùng khác thường, giống như đang nhìn kỹ một cỗ thi thể, không rung động chút nào.
- Huynh đệ của ta, muội muội của ta, loại phế vật như ngươi có thể đụng đến sao!
Tô Dật gào thét lớn.
Lúc đầu nghĩ đi vào Cổ tông, có thể đền bù những năm chờ đợi và lo lắng cho hai người.
Lại không ngờ rằng, Vương Thượng Vũ suýt chút nữa vì hắn mà chết, không biết sau này còn có thể tập võ được không nữa.
Đối với một võ giả mà nói, đi đến đỉnh phong là điều nằm mơ cũng muốn, vậy mà Lục Lâm Huyền và Công Dương Tinh Vũ đã liên thủ đánh nát giấc mơ võ đạo của Vương Thượng Vũ! Nát đến cặn bã cũng không thừa!
Mà muội muội của hắn, Tô Uyển, suýt chút nữa bị bọn chúng làm nhục, nếu hắn đến chậm một giây, vậy thì khó mà tưởng tượng được hậu quả!
- Vì cái gì!
- Vì cái gì!
- Vì cái gì!
Công Dương Tinh Vũ đã hoàn toàn sụp đổ, hắn không dám đánh, quay đầu nhanh chân chạy, điên cuồng chạy về phía xa.
Mất đi tay phải, không có lực cân bằng khí tức của Công Dương Tinh Vũ trở nên uể oải, nhưng hắn không nghĩ được nhiều, chỉ có thể gắng sức bỏ chạy.
- Phanh phanh phanh!
Tô Dật liên tục chém kiếm ra, phong bạo xoay tròn cuồn cuộn xuyên qua không gian, liên tục nổ tung sau lưng Công Dương Tinh Vũ!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, chân phải của Công Dương Tinh Vũ cũng bị đánh trúng, tiếng xương vỡ vang vọng.
Công Dương Tinh Vũ run như cầy sấy, hắn không quan tâm gì nữa, hốt hoảng bỏ chạy như con thỏ.
Một Nguyên Hoàng cảnh lục trọng như Công Dương Tinh Vũ lại bị Tô Dật mới Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng truy sát một cách nhục nhã, nếu đổi lại là người khác, sẽ không ai dám tin!
Liên tục chạy trốn, Công Dương Tinh Vũ nhìn thấy phía trước có một đám người, ánh mắt hắn trở nên vui mừng.
Người phía trước là người Lục gia và Công Dương gia, còn có đệ tử nội ngoại phủ, Công Dương Tinh Vũ cũng không quan tâm đến hình tượng, lớn tiếng rống giận.
- Tô Dật ở đây! Lục Lâm Huyền đã bị hắn giết! Mọi người nhanh giết hắn!
Bỗng nhiên, hai trăm bóng người vọt đến trước người Công Dương Tinh Vũ, Công Dương Tinh Vũ xoay người lại, đôi mắt hắn hiện lên sự lăng lệ.
Bây giờ hắn đã có hai trăm người làm chỗ dựa, cho dù là Tô Dật, chỉ sợ cũng chỉ có con đường chết.
Mấy trăm ánh mắt giận dữ, mấy trăm mũi kiếm chỉ vào Tô Dật, tiếng rống giận vang lên không dứt.
- Hô hô!
Phía Đông và phía Tây cũng có hai nhóm người chạy đến, đó là Vũ Văn gia, Kính gia, một bên khác chính là đám người Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song, Đông Phương Uyên.
Nhìn thấy Tô Dật ở xa xa, Nguyệt Ngưng Nhi cưỡi ngựa chạy đến, trong mắt nàng, Tô Dật giống như sát thần, ánh mắt cô lạnh giống như chỉ có giết chóc và cuồng bạo mới có thể giải quyết được vấn đề.
- Tô Dật, Uyển nhi và Thượng Vũ đệ đệ đâu?
Nguyệt Ngưng Nhi ngồi trên ngựa nhìn Tô Dật, trong lòng có cảm giác không ổn dâng lên.
Tô Dật ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ngưng Nhi, khóe miệng giật một cái, nói nhỏ.
- Nhờ phúc của các người, hai người kia suýt chút nữa đã chết!
- Ngươi ăn nói kiểu gì vậy! Chúng ta cũng mới thoát thân được!
Thân Đồ Song Song giơ cằm lên, nhưng bị Nguyệt Ngưng Nhi giữ chặt.
- Tô Dật...
Nguyệt Ngưng Nhi than nhẹ một tiếng, cuối cùng Tô Dật không nhìn bọn họ nữa, hắn quay qua nhìn hai trăm người trước mắt.
- Ầm ầm!
Sau lưng, hai trăm người vọt lên, vẫn là đệ tử trong ngoài phủ, thế lực bốn phương bao vây Tô Dật lại.
Mấy trăm người, trừ những người bị thương nặng, còn lại đều vây xung quanh.
- Tô Dật, tên cẩu tặc đáng chết! Giết Lục sư huynh của ta, ta muốn ngươi chết không toàn thây!
- Ngươi còn bắt đại tiểu thư, không biết xấu hổ mà lẻn vào Cổ Toobf!
- Tô Dật, hôm nay chúng ta sẽ đánh cho ngươi chết ở chỗ này!
Bỗng nhiên, mấy trăm đệ tử Nguyên Hoàng cảnh dùng ánh mắt sắc bén, giống như có huyết hải thâm cừu, kêu gào với Tô Dật.
Năng lượng kinh khủng lăng lệ làm cho không gian xung quanh nứt thành nhiều khe hở đen nhánh.
Phía Đông, ánh mắt người Kính gia và Vũ Văn gia ngưng trọng, lúc này trong ngoài phủ đệ tử nhất trí đối ngoại, chính mình cho dù là không giúp, cũng không thể tranh đoạt vũng nước đục này.
Nhìn nhau một cái, Kính Thiên Trảm và Vũ Văn gia nhanh chóng lui về sau, chỉ chừa lại một mảnh đất trống.
- Các ngươi!
Nguyệt Ngưng Nhi nhìn Vũ Văn gia và Kính Gia lui về sau, trong lòng chợt lạnh, nàng lập tức nói với Tô Dật.
- Tô Dật, ta đến giúp ngươi!
Bỗng nhiên, Nguyệt Ngưng Nhi giống như tiên tử hạ phàm, nhẹ nhàng rơi xuống đất, người Nguyệt Dao cốc sau lưng cũng đi theo.
Thân Đồ Song Song thấy Nguyệt Ngưng Nhi đã rơi xuống, nàng nháy mắt với Đông Phương Uyên, không vui vẻ gì nhảy đến bên cạnh Tô Dật.
Tô Dật âm trầm nhìn Nguyệt Ngưng Nhi bên cạnh, hắn biết chuyện này chỉ có thể trách mình, vừa rồi hắn quá nóng vội.
Mấy trăm ánh mắt tàn nhẫn nhìn mình, Tô Dật không muốn Nguyệt Ngưng Nhi rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Hôm nay chắc chắn phải có một cuộc thịnh yến giết người kinh khủng, huyết tinh và bạo lực sẽ làm cho Tô Dật hoàn toàn đắc tội Cổ tông, nếu Nguyệt Dao cốc và Vô Song tiễn đội có thể không dính vào, vậy thì cố gắng đừng liên quan.
- Hừ, Tô Dật, ngươi tưởng rằng ngươi có thể chạy được sao?
Đám người đứng ở chỗ sâu, Công Dương Tinh Vũ cao cao tại thượng, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt.
Liếc mắt nhìn thấy Công Dương Tinh Vũ, sát ý của Tô Dật nổi lên, hắn nói với Nguyệt Ngưng Nhi.
- Các ngươi đi xuống đi! Việc này không có quan hệ gì với các ngươi! Cổ tông hôm nay, bằng tất cả sinh mệnh của ta, phải làm cho các ngươi trả giá đắt!