Chương 2177
Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, ánh mắt Tô Dật đảo qua đám đệ tử cuồng vọng trước mặt.
Cũng chỉ vì mảnh vỡ Yểm Hải, còn có sự đố kỵ, vậy mà mấy trăm người này đã bị tên tiểu nhân Công Dương Tinh Vũ lợi dụng, Tô Dật cười lạnh một tiếng.
Những cặn bã này không giết hết đi, còn giữ lại ăn tết sao?
- Ầm ầm!
Sát ý toàn thân tăng vọt, ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi run rẩy, nàng nhìn thấy sự quyết tuyệt trong con ngươi của Tô Dật.
Nguyệt Ngưng Nhi biết, hôm nay nàng không thể khuyên nổi Tô Dật được.
Tính cách của Tô Dật thế nào, cái ngày trước Thăng Vân Cung đã lộ ra rất rõ.
Nếu chạm vào vảy ngược của hắn, cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng xông đến!
Đôi mắt hiện lên sự ngưng trọng, Nguyệt Ngưng Nhi nhếch đôi môi, ra lệnh cho người Nguyệt Dao cốc sau lưng.
- Lui!
Bàn tay ngọc vừa nhấc lên, Nguyệt Ngưng Nhi đã dẫn Thân Đồ Song Song nhanh chóng rút lui về sau.
Ở nơi xa, sắc mặt đám người Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên trở nên xanh xám, nhìn hư không rộng lớn tràn ngập khí tức khủng bố.
- Ngưng nhi tỷ, chúng ta đều nghe qua Tô Dật rất lợi hại! Nhưng ở đây có nhiều người như thế, hắn có thể chống lại được sao?
Cho dù ngoài miệng chán ghét Tô Dật nhưng Thân Đồ Song Song vẫn rất quan tâm đến hắn.
Nguyệt Ngưng Nhi thở dài một hơi, nhìn Tô Dật sát khí xông tận trời, chỉ nói một câu.
- Song Song, mọi người ở đây có ai có thể làm cho hắn có thể hết lửa giận đâu?
Nàng lắc đầu, Nguyệt Ngưng Nhi nhạy bén đảo qua khuôn mặt các đệ tử nội, ngoại phủ, khuôn mặt nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Bỗng nhiên Nguyệt Ngưng Nhi kịp phản ứng lại, mấy trăm người trước mặt này, hoàn toàn không có bóng người Vân gia và Vu Mã gia.
Từ lúc toàn bộ đệ tử giao tranh đến bây giờ, chưa từng thấy bóng người Vân gia và Vu Mã gia xuất hiện.
- Hôm nay, Cổ Tông sắp đổi trời!
Nguyệt Ngưng Nhi hít sâu một hơi, trong ánh mắt nàng tràn đầy sự ngưng trọng.
Vu Mã gia và Vân gia biến mất, không phải là điều ngẫu nhiên, Nguyệt Ngưng Nhi liếm đôi môi khô khốc, chóp mũi co lại!
Hôm nay, không chỉ tầng lớp trẻ tuổi trong Cổ Tông gặp kiếp nạn, mà thậm chí toàn bộ Cổ Tông đều sẽ phải chịu nạn.
- Vu Mã Tu!
Nguyệt Ngưng Nhi than nhẹ cái tên này, ánh mắt trở nên lạnh băng, Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên ở bên cạnh cũng liếc nhìn nhau.
- Đúng rồi, Vu Mã gia và Vân gia ở đâu.
Đông Phương Uyên nói nhỏ, trầm giọng nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi.
Nguyệt Ngưng Nhi đến gần, đánh ra một thủ thế, nói.
- Tuyệt cảnh có động tĩnh lớn như thế, trưởng lão tuần tra và nãi nãi ta không hề đi ra ngăn cản, sợ là Vu Mã Gia động tay động chân gì rồi! Các ngươi nhanh chóng đến điểm tiếp tế dược phẩm, tìm trưởng lão tuần tra, nhanh!
Bỗng chợt, Nguyệt Ngưng Nhi quyết định để cho Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên rời đi trước, còn nàng thì ở đây nhìn.
Vũ Văn gia và Kính gia thấy Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên rời đi, cũng phát hiện khác tường.
- Ngưng Nhi sư tỷ, người Công Dương gia và Lục gia đang giở trò quỷ gì vậy? Chỉ sợ không phải bắt Tô Dật thôi đúng không?
Người Vũ Văn gia hít sâu một hơi, nói nhỏ với Nguyệt Ngưng Nhi.
- Đúng vậy, Ngưng Nhi sư tỷ, nếu như Cổ Tông xảy ra chuyện, hôm nay chúng ta sẽ liều mạng!
Kính Thiên Trảm hung dữ nhìn Công Dương Tinh Vũ trong đám người, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
Hai vị sư đệ này làm cho Nguyệt Ngưng Nhi cực kỳ cảm động.
Nàng ngước nhìn, sau đó dùng nguyên khí truyền âm, nói.
- Cũng không gạt mọi người nữa! Vu Mã gia là gian tế của Long Gia, chỉ sợ mọi chuyện trong Yểm Hải Tuyệt Cảnh là do hắn bày mưu tính kế! Còn nhiều thứ nữa, bây giờ giải thích cũng không rõ ràng được! Ta đã kêu Song Song đi tìm cung chủ rồi!
- Những đệ tử này thì sao?
Vũ Văn Huyền Phong trợn to hai mắt, trong ánh mắt là sự không thể tưởng tượng nổi.
- Chẳng qua bị lợi dụng mà thôi.
Nguyệt Ngưng Nhi nói, nàng nhìn kỹ Công Dương Tinh Vũ, trong tay hắn cầm mấy mảnh vỡ lấp lánh.
Hóa ra, có không ít người bị mảnh vỡ trong tay Công Dương Tinh Vũ mê hoặc, nên mới dễ dàng bị khống chế như vậy.
Lập tức, Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình gia nhập vào đội ngũ của Nguyệt Ngưng Nhi.
Sau cuộc trò chuyện, Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong đi giúp đỡ Thân Đồ Song Song.
Trước khi rời đi, Nguyệt Ngưng Nhi đặc biệt dặn dò, chắc chắn Vu Mã gia đã tạo cấm chế để không liên lạc ra ngoài, mọi người phải phá được nó.
Sau khi hai người đi, Nguyệt Ngưng Nhi nhìn về phía Tô Dật, thở dài nói.
- Chắc chắn lúc này nhũ mẫu và cung chủ cũng đang tìm biện pháp!
Trong đám người, Công Dương Tinh Vũ nhìn thấy Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong rời đi, hắn cười lạnh một tiếng.
Hai nhà kia đi về phía cửa ra vào, chỉ cần không ở đây cản đường, bản thân hắn không cần phải lo.
Nếu nói bọn chúng muốn đi phá cấm chế Vu Mã gia bày ra, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhìn phía trên chỉ còn Nguyệt gia, trong mắt Công Dương Tinh Vũ càng thêm tức giận, hắn lắc mảnh vỡ Yểm Hải trong tay.
Lúc này, Công Dương Tinh Vũ dốc hết sức muốn giết Tô Dật, hắn hét lên.
- Tô Dật! Ngươi là tên khốn nạn! Cướp người trong lòng ta, làm nhục vị hôn thê của ta! Ngươi nghĩ Cổ Tông không còn người nữa sao?
Bỗng nhiên, mấy trăm tên đệ tử Nguyên Hoàng từ trên trời rơi xuống đất, bao vây Tô Dật lại, cảm xúc khủng bố, khí tức dữ tợn tràn ngập khắp trời đất.
Cường gia Nguyên Hoàng Cảnh vây công một Nguyên Tông Cảnh như thế, nếu là người khác, chắc chắn hai chân đã nhũn ra, linh hồn run lẩy bẩy rồi.
Nhưng Tô Dật đứng ở vị trí trung tâm, nghiêm nghị, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Công Dương Tinh Vũ!
Máu nóng trong cơ thể hắn sôi trào, kiếm chỉ trời đất, gió mạnh cuộn trào!
Cảnh trước mắt, Tô Dật cực kỳ quen thuộc, ở Tam Ô Vực, nhiều Yêu Thú của Yêu Tông bao vây hắn, cảnh đó sao không thể hùng vĩ như thế chứ?
Nhiều người thì thế nào? Đông người thì làm sao? Tô Dật hắn không sợ!
Cho dù cả trăm vạn hùng binh, ngàn vạn yêu linh, chỉ cần tay chân hắn vẫn còn, trận chiến này, chắc chắn phải đánh!
Ánh mắt âm lãnh của Tô Dật nhìn xung quanh, khí lãng cường hoành bao bọc quanh người, giống như xuyên qua từ thời tuyên cổ, ánh sáng trong mắt bắn ra, gầm thét lên.
- Người Cổ Tông, hôm nay sẽ chết ở đây! Công Dương Tinh Vũ, ta sẽ dùng mạng của ngươi tế Tinh Nhi của ta, tế cho huynh đệ ta!
Tiếng gầm cuồn cuộn, vang lên không ngớt, kèm theo khí tức hung sát nóng cháy càn quét khắp trời đất, ngược lại có lực lượng ngang nhau với uy áp đáng sợ trên không trung!
Nhìn Tô Dật không hề bị dọa ngã, bá khí uy vũ, ngược lại còn kiên cường, nghiêm nghị tuyệt phách hơn.
Công Dương Tinh Vũ sắp cắn nát răng, giọng nói của hắn đè nén lửa giận và sát ý, mảnh vỡ trong tay càng tỏa ra ánh sáng yêu dị, hắn phất tay, quát ầm lên.
- Giết! Giết hắn cho ta!
- Oanh!
Ánh sáng bay xuống như mưa, nguyên khí hung mãnh đánh xuống vị trí của Tô Dật.
- Rầm rầm rầm!
Khí tức óng ánh phủ kín thương khung, khí tức hung hãn rung động, cực kỳ khủng bố.
Trên hư không, sấm sét vang dội, gió mây kéo đến, ánh sáng lôi điện nện xuống mặt đất tạo thành vụ nổ liên hoàn!
Giờ phút này, cả trời đất biến thành màu xanh, giống như màu biển cả, chỉ còn lại tiếng ong ong đau tai!
- Ầm!
Không gian rung động thật mạnh, trên mặt đất có hố sâu mấy ngàn dặm được hình thành, hang động sâu thẳm không đáy, chấn nhiếp lòng người!