Chương 2178
Công Dương Tinh Vũ cao cao tại thượng, trong mắt sôi trào sự mừng rỡ, cao giọng nói.
- Ha ha ha! Tô Dật, ngươi đấu với ta bằng cái gì? Thứ gì là của ta, thì chắc chắn sẽ là của ta! Ngươi chết đi! Đánh chết hắn cho ta!
- Nguyệt Ngưng Nhi, ngươi xem kẻ mà nàng thích bị ta đánh thành cặn bã thế nào đi!
Ánh mắt Công Dương Tinh Vũ run rẩy, hung ác nham hiểm, cười to nhìn Nguyệt Ngưng Nhi.
Trong nháy mắt này, Nguyệt Ngưng Nhi đang xem chiến bỗng nhiên ngừng thở, trên mặt xẹt qua sự kinh hãi.
Mấy trăm cường giả Nguyên Hoàng Cảnh công kích, một Nguyên Tông Cảnh sao có thể chống lại được chứ!
- Tô Dật!
Nhìn công kích hung hãn bay đầy trời, Nguyệt Ngưng Nhi than khóc lên.
Ngay khi đám Nguyên Hoàng kia ra tay, Nguyệt Ngưng Nhi đã hối hận, đáng lẽ nàng nên đứng bên người Tô Dật!
Nguyệt Ngưng Nhi đau lòng, tim loạn như ma, nàng xông lên bầu trời, chỉ thấy trên hư không, trong tầng mây có kim sắc chói mắt, một dáng người thần uy hiển hách, đang đứng trên cao.
- Tô Dật!
Nguyệt Ngưng Nhi mừng rỡ không thôi, cả người run lên không ngừng.
Trong nháy mắt này, mấy trăm ánh mắt nhìn lên hư không, chỉ thấy quanh người Tô Dật có một vòng xoáy năng lượng đáng sợ, năng lượng điên cuồng không ngừng quanh quẩn trên hư không.
Ở mi tâm của Tô Dật, kim long văn màu vàng lấp lánh, dập dờn yêu dị, giống như kèm theo khí tức từ xa xưa.
Sau đó, Tô Dật chậm rãi mở hai mắt ra, kim quang lóa mắt người nhìn, như có thể nhìn thấu sinh linh khắp thế gian.
Cả người Tô Dật đứng thẳng, trường bào sau lưng nổi lên phù lục hỏa diễm, kim quang quanh quẩn như thần giáng thế.
Phóng năng lượng linh hồn ra, Tô Dật lập tức bắt được năng lượng kỳ dị của mảnh vỡ trong tay Công Dương Tinh Vũ, hắn nói to với mọi người bên dưới.
- Công Dương Tinh Vũ cấu kết Vu Mã gia, thật ra là gian tế của Long gia, ta cho các ngươi một cơ hội rời khỏi đây, ta sẽ không giết.
Năng lượng linh hồn phóng ra như thủy triều, lan tràn trong không gian bao la vô biên, giọng nói của Tô Dật như tiếng chuông lanh lảnh.
- Kẻ ở lại, chắc chắn phải chết!
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, những ánh mắt ngạc nhiên vì Tô Dật thoát được nay biên thành nghi ngờ nhìn Công Dương Tinh Vũ.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người thanh tỉnh lại, giống như đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Gian tế Long gia, Long gia chính là kẻ địch thật sự của Cổ Tông! Là tối kỵ không thể đụng đến của Cổ Tông.
Có thể chịu một đòn như vậy mà không chết, người này thật sự là kẻ vô sỉ trong miệng Công Dương Tinh Vũ sao?
Nói trắng ra, rất nhiều người ở đây vì muốn có mảnh vỡ yểm hải mới đến, để tham gia đại quyết Vân gia.
Nếu Tô Dật muốn giết Công Dương Tinh Vũ, chỉ sợ hắn không thể chống đỡ được chút nào, Công Dương Tinh Vũ chết rồi, bọn họ tìm ai để đòi mảnh vỡ Yểm Hải chứ?
Nhiều người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy lựa chọn khó khăn, lại nghe trên hư không, Nguyệt Ngưng Nhi trầm giọng nói.
- Ta có thể chứng minh lời của Tô Dật là thật! Ta hỏi các ngươi, trưởng lão tuần tra ở đâu? Người Vu Mã gia bây giờ đang ở đâu?
Tiếng xì xào nổi lên không dứt bên tai, rất nhiều cường giả Nguyên Hoàng Cảnh cũng ý thức được không đúng.
Lắc đầu, vài cường giả Nguyên Hoàng Cảnh có linh hồn cường hãn, thay đổi sắc mặt, thoát khỏi vòng chiến.
Ánh mắt nghi ngờ tập trung lên người Công Dương Tinh Vũ, đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ có đệ tử nội, ngoại phủ đánh nhau, nghĩ lại, đúng là đáng nghi ngờ!
- Mẹ nó, mặc kệ Công Dương Tinh Vũ hay Tô Dật, ta không quan tâm! Ta phải rời đi!
- Ta cũng đi! Ta không phải đệ tử Công Dương gia, dù gì cũng không chiếm được Vân Tinh tiểu thư, giết Tô Dật có lợi gì chứ?
- Công Dương Tinh Vũ, có giỏi thì ngươi đánh nhau với Tô Dật đi! Đừng làm liên lụy đến chúng ta! Ta phải đi tìm mảnh vỡ!
Thà rằng tin có, còn hơn là không!
Lấy lại tinh thần, hơn trăm người dùng ánh mắt căm tức nhìn Công Dương Tinh Vũ, sau đó mặc kệ hiện trường, bỏ chạy về nơi xa.
- Khốn nạn! Các ngươi quay lại! Không được đi!
Công Dương Tinh Vũ hoảng sợ, hắn muốn giải thích, nhưng không thể nói rõ ràng được.
Mọi người không còn muốn mảnh vỡ Yểm Hải, cừu hận với Tô Dật cũng đã đánh một kích vừa rồi, mọi người không còn canh cánh trong lòng nữa.
Không có hai thứ đó, cho dù Công Dương Tinh Vũ có mảnh vỡ Yểm Hải trong tay, cũng khó có thể thay đổi kết cục bại trận.
Thấy đại cục đã định, bên người hắn chỉ còn người Công Dương gia và Lục gia, còn vài đệ tử khác, hai con ngươi của Công Dương Tinh Vũ nổi lên màu máu, tức giận bùng lên.
- Tô Dật, tên súc sinh nhà ngươi! Những người còn lại, đi theo ta lên!
Trước mắt chỉ còn bảy tám chục người, ánh mắt Tô Dật hơi nhúc nhích, hắn lạnh lùng nói.
- Nếu như vậy! Các ngươi chết hết đi!
- Ầm ầm!
Khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt Tô Dật nhìn thẳng, hắn giang hai tay ra, biểu diễn ra không gian thần bí vô cùng to lớn.
Ở trước mặt người chết, Tô Dật không lo sợ gì!
Trên hư không u ám, một chiếc chuông lớn thần bí từ trên trời giáng xuống, bốn phía vang lên tiếng ngâm xướng phạn âm.
- Ong!
Năng lượng kinh khủng bao trùm bầu trời, làm cho hư không run lên trong nháy mắt, bao vây toàn bộ bảy tám chục tên đệ tử.
Thần chuông to lớn óng ánh kim quang, như đến từ thiên ngoại, nó giống như ngọn núi lớn úp xuống đất bằng, tạo thành nhiều gợn sóng không gian!
- Đó là!
Ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi trở nên đờ đẫn, thấy chuông lớn thần bí xuyên thủng không gian, thật lâu sau đó không nói nên lời.
Chỉ thấy trên hư không, ánh mắt Tô Dật kích động, bốn phía tạo thành khe hở bạo liệt, không gian lớn trong chuông chấn cho các đệ tử chảy máu thất khiếu, ôm đầu khóc rống.
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!
- Cứu ta! Ta không muốn chết!
Ngay cả Công Dương Tinh Vũ ngạo mạn cũng quỳ trên mặt đất, ngước nhìn kim quang rạng rỡ của chuông thần.
Năng lượng lăng lệ như roi điện đánh vào người, đã đánh cho linh hồn Công Dương Tinh Vũ ngu ngốc.
- Chết đi!
Ánh sáng kim quang lóe lên, Tô Dật đạp không đứng thẳng, tiếng quát trầm thấp vang lên, hắn phất tay với Công Dương Tinh VŨ, lập tức, Cửu Thiên Huyền Lôi điên cuồng trút xuống!
- Ầm!
Trong hư không, thần chuông xoay tròn bỗng nhiên run lên, mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi, bao trùm khắp trời đất.
Không trung run lên một lượt, sau đó trở nên tĩnh lặng!
Năng lượng kinh khủng và khí tức sống hoàn toàn bị sét đánh hủy diệt, người duy nhất chứng kiến mọi chuyện là Nguyệt Ngưng Nhi cũng bị năng lượng hung mãnh đẩy lùi về sau.
Trời đất bừa bộn, hỗn loạn khắp nơi.
- Hô hô!
Một lúc lâu sau, cơn bão năng lượng cuối cùng dừng lại, trời đất quay về như ban đầu, mọi thứ đều bị chôn vùi trong yên lặng.
- Kết thúc rồi sao? Nhanh như vậy?
Nguyệt Ngưng Nhi ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu tươi, năng lượng to lớn đã làm nàng bị thương.
Nhưng điều làm nàng khiếp sợ hơn, đó là trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đã chết.
Chỉ trong giây lát, bảy tám chục đệ tử Nguyên Hoàng Cảnh đều đã mất mạng!
Ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi chỉ còn sự kinh hãi, đó là năng lượng mà Nguyên Tông Cảnh ngũ trọng có thể có được sao?