← Quay lại trang sách

Chương 2179

Thời khắc này Nguyệt Ngưng Nhi vô cùng nghi ngờ bản thân, nàng lảo đảo đứng dậy, chỉ thấy trên bầu trời, Tô Dật chậm rãi bay xuống, cả người từ lâu không còn sức lực, rơi xuống như bụi bặm.

- Tô Dật!

Nguyệt Ngưng Nhi vọt lên, nhìn phế tích bị hủy diệt bốn phía, trên mặt là sự không thể tưởng tượng nổi.

Mà Tô Dật lúc này cũng không dễ chịu chút nào, từ sau khi không gian thần bí biến hóa, hắn sử dụng chuông thần lần đầu tiên, được hiệu quả như vậy đã rất đáng mừng rồi.

Nhưng linh hồn bị thương là không thể tránh khỏi, Tô Dật không trả lời Nguyệt Ngưng Nhi, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên phế tích.

Dùng Ngự Thiên Quyết bảo vệ tâm mạch, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công càng mạnh lên, Tô Dật liên tục biến đổi thủ ấn, không nói lời nào.

Năng lượng sót lại trên không trung như đang đi vào cơ thể Tô Dật, Nguyệt Ngưng Nhi hít sâu một hơi, ngồi trên mặt đất, giúp Tô Dật chữa thương.

Tiếng gió gào thét, lôi điện chỗ sâu trong thương khung cũng gào thét cộng minh, rung đồng ầm ầm, toàn bộ vùng bỏ hoang chỉ còn lại Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi.

- Rầm rầm!

Ở nơi xa, hơn mười cường giả phá không đến, chính là Nguyệt Vô Cấu dẫn theo các cường giả đuổi đến.

Vừa mới xuống đất, Nguyệt Ngưng Nhi cảm nhận được khí tức chấn động, nàng nhanh chóng mở mắt ra, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi và thê thảm, nói nhỏ.

- Nãi nãi!

- Ngưng Nhi, người Vu Mã gia và Vân gia đâu.

Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu nhìn qua Tô Dật, con ngươi âm thầm co lại.

Nguyệt Ngưng Nhi nhanh chóng kể mọi chuyện về Công Dương Tinh Vũ và Lục gia xúi giục đệ tử nội ngoại phủ truy sát Tô Dật cho đám người Nguyệt Vô Cấu nghe.

- Nguyệt gia chủ đến rồi sao?

Được Xích Phi Hồng nhắc nhở, Tô Dật khôi phục lại, thoát khỏi trạng thái chữa thương.

Tô Dật lại sử dụng năng lượng đốm sáng thần bí, sau đó ngồi chữa thương trong một thời gian ngắn, nhưng sâu trong linh hồn vẫn cảm giác được nỗi đau xé rách tim gan.

Tô Dật nhíu mày đứng dậy, sau đó đưa ánh mắt nhìn Nguyệt Vô Cấu và Nguyệt Ngưng Nhi.

Nhìn thấy Tô Dật có thể đứng lên, lông mày Nguyệt Ngưng Nhi vừa giãn ra lại chấn kinh lần nữa.

Một chiêu kinh thiên động địa vừa rồi đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng nàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như không bị thương chút nào của Tô Dật, trong mắt Nguyệt Ngưng Nhi có thêm nhiều phần nghi ngờ.

- Tô Dật, chúng ta đã biết hết mọi chuyện xảy ra, Vu Mã gia lợi dụng bí thuật Kim Long phong ấn kết giới và cấm chế lối ra, mấy trưởng lão tuần tra cũng bị bọn chúng bắt giết! Vì vậy nên các ngươi mới phải chịu khổ! Cũng may là có nguy nhưng không nan, đúng là trời giúp Cổ Tông ta!

Nói đến đây, giọng điệu của Nguyệt Vô Cấu trở nên vô cùng âm hàn.

Nghe Nguyệt Vô Cấu nói, Tô Dật cũng đoán được, Nguyệt Vô Cấu còn nói cho Tô Dật biết gia chủ Lục Gia và Công Dương gia đã bị khống chế lại, chỉ có gia chủ Vu Mã gia là không rõ tung tích.

- Vân gia chủ ở đâu?

Tô Dật ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Cấu.

Ngắm nhìn bốn phía một chút, Nguyệt Vô Cấu nhíu mày, kéo Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi qua một bên, nói nhỏ.

- Tình hình khẩn cấp, ta cũng không lừa mọi người, gia chủ đã đi vào Mộng Yểm Hải! Bây giờ chúng ta bắt được Vu Mã gia, Công Dương gia và Lục gia thì lập tức ra ngoài! Nơi này không thể ở lâu được!

- Mộng Yểm Hải!

Nguyệt Ngưng Nhi trừng lớn mắt, gia chủ Vân gia lại tự mình đi vào Mộng Yểm Hải.

- Ông ấy đi vào Mộng Yểm Hải làm gì?

Tô Dật hơi tò mò.

- Trong đó có vào bí mật, hắn muốn biết rõ ràng!

Nguyệt Vô Cấu nói.

Lập tức, Nguyệt Vô Cấu để cho tất cả mọi người rời khỏi Yểm Hải tuyệt cảnh, bà nghe Tô Dật nói nhỏ.

- Nguyệt gia chủ, mong ngài đưa tất cả mảnh vỡ Yểm Hải cho ta!

Nguyệt Vô Cấu bỗng nhiên quay đầu, giọng nói cao hơn mấy phần.

- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn vào Mộng Yểm Hải sao?

- Không được! Quá nguy hiểm!

Nguyệt Vô Cẩu không thèm suy nghĩ đã từ chối Tô Dật ngay, sau đó gọi tất cả mọi người đi tìm đệ tử Vân gia, chuẩn bị rời khỏi tuyệt cảnh, mở đại hội.

- Chẳng lẽ ngài cảm thấy gia chủ Vu Mã gia không rõ tung tích kia đã chạy ra khỏi Cổ Tông rồi sao?

Lời của Tô Dật làm Nguyệt Vô Cấu dừng bước chân, bà chậm rãi quay đầu, khuôn mặt ngưng trọng.

Vân Trung Ly lợi dụng Vân gia đại quyết, điệu hổ ly sơn, tự mình chui vào Mộng Yểm Hải.

Chẳng lẽ Vu Mã gia lại không lợi dụng Công Dương gia, Lục gia có ân oán với Tô Dật để điệu hổ ly sơn lần nữa sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của những gia chủ khác cũng bắn ra ánh sáng lạnh, Thân Đồ Ý đứng dậy, nói.

- Tô Dật nói không sai! Vu Mã gia ẩn giấu nhiều năm như thế, chắc chắn là vì bí mật Mộng Yểm Hải!

- Đúng vậy! Nhưng thế thì làm sao bây giờ? Nhiều năm qua, chỉ nghe mọi người nói qua thôi chứ chưa ai vào Mộng Yểm Hải cả! Ai dám đi vào trong đó chứ?

- Không được! Nếu Vu Mã gia vào Mộng Yểm Hải, chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng rồi!

- Đi! Chúng ta vào Mộng Yểm Hải!

Nhao nhao, tất cả cường giả bàn luận ầm ĩ.

Lập tức, Tô Dật hét lớn một tiếng, cũng là nói với Nguyệt Vô Cấu.

- Đủ rồi! Ta sẽ đi tìm Vân gia chủ!

- Cái gì, ngươi sao?

Nguyệt Vô Cấu ngây người, sau đó lắc đầu nói.

- Mộng Yểm Hải cực kỳ nguy hiểm, trong Cổ Tông cũng không có mấy người tùy ý bước vào, ngươi đi chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

- Vậy các ngài đi thì không chết sao?

Tô Dật lập tức hỏi ngược lại.

Nguyệt Ngưng Nhi kéo Nguyệt Vô Cấu lại, kể lại chuyện Tô Dật miểu sát Công Dương Tinh Vũ.

Nghe nói Tô Dật có thể giết chết bảy tám mươi đệ tử chỉ trong một chiêu, rất nhiều gia chủ bao gồm cả Nguyệt vô Cẩu đều hít sâu một hơi.

Tiếng bàn tán kinh hãi vang lên, ánh mắt nhìn Tô Dật cũng trở nên chấn kinh!

Nhìn những khuôn mặt không nói lời nào, Tô Dật lập tức hiện ra một cỗ bá khí từ trong mắt, cao giọng nói.

- Ta biết, các ngài đều nghĩ vì ta mà Vân Tinh mất tích! Nhưng ta đây còn muốn tìm ra Vân Tinh hơn các ngài! Nếu ngày nào mà Vân Tinh chưa quay về, thì ta còn thiếu Vân gia chủ một mạng! Chỉ ta mới có thể đi vào!

Giọng nói trầm hậu và thanh thúy bay vào tai các cường giả, trong ánh mắt của các gia chủ đều có rung động khác thường.

Nguyệt Vô Cấu nhìn Tô Dật thật sâu, trong đôi mắt có kích động khác thường, có lẽ ở chỗ này, chỉ có Tô Dật mới có thể vào.

Ván cờ của Vân Trung Ly, chỉ có Tô Dật mới có thể giải!

- Ngươi nắm chắc mấy phần?

Nguyệt Vô Cấu nói nhỏ.

- Nếu vào còn có ba bốn mươi phần, nếu không vào thì chỉ có số không!

Lời nói trầm thấp của Tô Dật chậm rãi bay ra, câu cuối cùng như bạo kích đánh vào lòng tất cả mọi người.

Việc quan trọng, không có vị gia chủ nào dám sơ suất, càng không thể bất chấp nguy hiểm chạy vào Mộng Yểm Hải như thế được, nếu không thì sẽ hủy hoại cơ nghiệp Cổ Tông trong phút chốc.

Nhìn thấy Nguyệt Vô Cấu còn do dự, Nguyệt ngưng Nhi đứng dậy, kiên nghị nói.

- Nếu nãi nãi không yên lòng, ta cũng đi!

- Không được!

Tất cả mọi người đều từ chối.

Ba người trước Vân Bảng chỉ còn lại Nguyệt Ngưng Nhi, không thể tổn thất tiếp nữa.

- Hãn Trần sư huynh ở bên trong, Tô Dật cũng đi vào, chẳng lẽ đệ tử Nguyệt gia lại ngồi chờ chết sao?

Nguyệt Ngưng Nhi cao giọng nói.

Nàng đi đến bên người Nguyệt vô Cấu, ngưng mắt nói.

- Nãi nãi, ngài tin tưởng Tô Dật, cũng tin ta một lần đi.

Nguyệt Vô Cấu nặng nề thở dài một hơi, bà quay lại nhìn các vị gia chủ khác, một cỗ sát phạt trào lên lông mày.