← Quay lại trang sách

Chương 2180

Hôm nay, là ngày trọng đại của Cổ Tông! Vu Mã gia cấu kết Long gia, Công Dương gia và Lục gia muốn hại mọi người! Bây giờ, chúng ta không thể tự loạn trước! Việc đi vào Mộng Yểm Hải, ta sẽ giao cho hai người! Nếu có thể tìm ra Hãn Trần, ba người phải đồng tâm hiệp lực giúp gia chủ tru sát Vu Mã gia!

Nguyệt Vô Cấu nhìn đám người.

Bà quay đầu, trong mắt có hơi nước, nói nhỏ với hai người Tô Dật.

- Chú ý an toàn, chúng ta sẽ ở bên ngoài đợi các ngươi quay về! Tương lai của Cổ Tông dựa vào các ngươi hết!

Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi nhìn nhau, sau đó nhận lấy mảnh vỡ Yểm Hải trên tay trưởng lão, cố nén mệt mỏi phong trần, nhanh chong bay về nơi xa.

- Sưu sưu!

Trời cao gào thét, hai bóng dáng lạnh lẽo đội gió bay xa, Nguyệt Vô Cấu thấy hai người đã đi xa, Nguyệt Vô Cấu thì thầm thất thần, nói nhỏ.

- Thôi, có vài việc không tránh thoát được! Lần này, Cổ Tông chỉ có thể dựa vào hắn!

Từ chỗ Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyệt Vô Cấu biết được Công Dương Tinh Vũ điều khiển mảnh vỡ Yểm Hải, mê hoặc các đệ tử, nhưng Tô Dật lại không hề bị mê hoặc.

Chỉ bằng điều này, Nguyệt Vô Cẩu không có lý do từ chối yêu cầu của Tô Dật.

Trên người Tô Dật có bí mật thế nào, bản lĩnh thế nào, một đêm kia ở Nguyệt gia, bà đã tìm tòi nghiên cứu rõ ràng.

Nếu như mưu đồ của Vu Mã Địch và Vu Mã Tu là Yểm Hải tuyệt cảnh, vậy thì Vân Trung Ly và Tô Kính Uyên trong Mộng Yểm Hải càng nguy hiểm hơn.

Có lẽ, chỉ có thể phá ván cờ này!

- Đi thôi, trưởng lão tuần tra ở lại đây! Còn tất cả mọi người ra ngoài theo ta, điều tra Công Dương gia, Lục gia và Vu Mã gia! Tất cả mọi người liên quan đến chuyện này phải đợi trước cửa Thăng Vân Cung!

Mệnh lệnh vừa ra, Nguyệt Vô Cấu phất tay áo rời đi, không lưu luyến chút nào.

Tô Dật dẫn theo Nguyệt Ngưng Nhi đi xa, không mở mảnh vỡ Yểm Hải ngay trước mặt mọi người.

Nhìn phương xa, giữa trời đất u ám, âm u mờ mịt, không nhìn rõ phương hướng, Tô Dật đưa túi không gian đặc chế ra ném lên mặt đất.

Tuyệt cảnh lớn như vậy, đại lục thượng cổ mênh mông vô ngần, diện tích không thua gì Trung Châu.

Biển rộng xa vời, Tô Dật biết, muốn tìm được Mộng Yểm Hải, chỉ có thể dựa vào mảnh vỡ Yểm Hải mới có thể tìm ra manh mối.

Nhìn túi không gian trước mắt, ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, hắn khẽ vuốt cằm, từ bỏ việc nóng nảy.

Tô Dật ngồi xổm xuống đánh thủ ấn, trong lòng rung động, một cỗ năng lượng linh hồn trải rộng khắp trời đất.

Đến khi tất cả mọi người đã rời khỏi tuyệt cảnh, Tô Dật mới gọi không gian thần bí ra, chuông vàng từ trên trời hạ xuống, trực tiếp trùm lên người cả hai.

Sau khi chuông lớn rơi xuống đất, tiếng chuông ngâm vang vọng, đinh tai nhức óc, thê lương như đến từ thiên ngoại.

Chuông lớn cổ kính tỏa hào quang rực rỡ, phủ kín phù lục, vừa già nua vừa thần thánh, đứng thẳng như cự thú thời hồng hoang.

Nguyệt Ngưng Nhi bị chuông lớn úp vào, nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ trước mắt, cảm xúc phun trào trong nháy mắt.

Nhìn sao sáng đầy trời, gió mạnh gào thét, vang vọng bất hủ, điện quang màu trắng bạc càn quét như cuồng long, Nguyệt Ngưng Nhi há to miệng.

- Lùi lại phía sau!

Tô Dật quát lên.

Vừa dứt lời, Nguyệt Ngưng Nhi không chút do dự, nàng vận chuyển nguyên khí, chân đạp huyền cương, chậm rãi đến gần mép chuông lớn.

Ánh mắt kinh dị run nhẹ, Nguyệt Ngưng Nhi nhìn Tô Dật kết ấn nhanh như chớp, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, năng lượng mênh mông rơi xuống túi đặc chế.

- Soạt!

Mấy chục mảnh vỡ lưu ly rơi xuống mặt đất, như lưỡi dao sắc bén đến cực hạn, cắt đứt cả mặt đất, khắc vào sâu hoáy.

Nhìn những mảnh vỡ kỳ dị trước mặt, trong linh hồn hắn run lên, một cỗ khí thức tang thương lan tràn khắp đầu óc Tô Dật.

- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Một giọng nữ lười biếng vang lên, như đang thì thầm bên tai, lộ ra khí tức đến từ tuyên cổ.

Lập tức, ánh mắt Tô Dật hiện lên rung động, đồng thời cũng có chút cảm xúc.

Hắn lắc đầu, không ngừng tránh ra, nhưng kìm lòng không được đi về phía mảnh vỡ.

- Tô Dật!

Nguyệt Ngưng Nhi nhìn lên không trung, sắc mặt ngưng trọng, năng lượng linh hồn của Nguyên Tông cảnh thất trọng cũng rung động theo.

Trong linh hồn của Nguyệt Ngưng Nhi có cảm giác lạ, nàng thấy Tô Dật không bình thường, nhưng lạ chỗ nào thì không nói thành lời.

Cảm giác này giống với lúc Nguyệt Ngưng Nhi nhìn thấy Tô Dật xông Linh Hồn Quan.

- Đó là mảnh vỡ Yểm Hải sao?

Bên ngoài chuông, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Uyển vang lên.

Nguyệt Ngưng Nhi ngước mắt lên thì thấy một thiếu nữ đang nhanh chóng đến đây, sau lưng còn có một lão giả khác, đó chính là Xích Phi Hồng.

- Tô Dật, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?

Xích Phi Hồng khẽ ho một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Dật nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói kia cũng đã biến mất từ lúc nào.

Tô Dật cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn Tô Uyển và Xích Phi Hồng, hắn gật đầu mỉm cười.

- Ngưng Nhi cô nương, vị này chính là Tông Chủ tiền nhiệm của Phục Yêu Môn, Xích Phi Hồng!

Không nghĩ nhiều nữa, Tô Dật giới thiệu người với Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng.

Nhìn thấy hai người, Nguyệt Ngưng Nhi thi lễ, thở dài một hơi, nói.

- Ta còn nghĩ Uyển Nhi cô nương đã chịu… May mà không có chuyện gì!

Tô Uyển bước lên kéo tay Nguyệt Ngưng Nhi, khẽ cười duyên, nhìn Tô Dật, khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, nói.

- May mà Tô Dật ca ca đến kịp, nhưng Thượng Vũ ca ca lại phải nằm trong Linh Trì!

Nhìn theo hướng Tô Uyển nói, Nguyệt Ngưng Nhi mới chú ý đến xung quanh, hóa ra không gian bên trong chuông vô cùng rộng lớn.

Bốn linh trì chảy ở nơi xa, Vương Thượng Vũ nằm trong Linh Trì có Thủy Trấn Thiên Thạch để chữa thương.

Nguyên khí mờ mịt bao phủ khắp người hắn, mặc dù sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng sinh cơ đã mạnh lên rất nhiều.

Nàng cảm thấy bản thân như hòn đá vô tri, vội vàng quan sát không gian thần bí mênh mông.

Thủy Trấn Thiên Thạch xoay tròn liên tục trên đỉnh đầu Vương Thượng Vũ, tất nhiên trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi biết đó là cái gì.

Nhìn thấy năng lượng thuộc tính thủy mênh mông, trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi kinh hãi muốn chết, ánh mắt vô thức nhìn lên người Tô Dật.

Hắn đang giấu bí mật thế nào vậy?

Mỗi đồ vật ở trong này, nếu đưa ra thì chắc chắn sẽ làm cho cả đại lục Thiên Man sóng gió ngập trời.

Mảnh không gian thần bí này, ngay cả mảnh vỡ Yểm Hải chấn nhiếp lòng người cũng có thể áp chế, có lẽ đây chính là nguyên nhân Tô Dật biến thái.

Bây giờ, Tô Dật đã có thể thẳng thắn cho nàng nhìn.

Đó là lòng tin tuyệt đối, sự tin tưởng giữa chiến hữu với nhau.

Nguyệt Ngưng Nhi nhếch môi, trong lòng rung động, suy nghĩ của nàng bay xa, sao nàng không gặp hắn sớm hơn chứ?

- Tô Dật, ta đã trồng Dưỡng Tinh Thần Nê xuống ruộng, Uyển nha đầu đã tìm ra giúp ngươi.

Xích Phi Hồng đứng bên cạnh Tô Dật, tay vuốt râu, khẽ cười nói.

⚝ ✽ ⚝