Chương 2181
Tô Cuồng Ca cần ba món đồ, Thác Mạch Đằng, Tuyết Yên Thảo, Dưỡng Tinh Thần Nê, đã gom đủ toàn bộ.
Tô Dật đang chuyên tâm nghiên cứu mảnh vỡ, lập tức trán vỗ, lúc đó Vương Thượng Vũ và Tô Uyển chính là bị Lục Lâm Huyền dùng Dưỡng Tinh Thần Nê lừa gạt ra.
- Quá tốt rồi! Vậy là chỉ cần Bồ Đề Cổ và Thiên Tương Nhị nữa, nói không chừng ở đây cũng có!
Khoé miệng Tô Dật nhếch lên một đường cong, sau đó gật nhẹ đầu.
Nắm chặt mảnh vỡ Yểm Hải trong tay, ánh sáng yêu dị chiếu lên gương mặt hưng phấn của hắn, hiện lên sự kích động khó hiểu.
Khó mà tưởng tượng nổi, nếu sư phụ Tô Cuồng Ca của hắn có thể khôi phục dung mạo, tái hiện lại sự anh dũng năm đó, sẽ là cảnh tượng thế nào?
- Thật mong đến ngày sư phụ khôi phục lại thực lực!
Tô Dật nhếch miệng lên, sau đó tiếp tục quan sát mảnh vỡ trong tay.
- Có nhìn ra manh mối nào không?
Nguyệt Ngưng Nhi đi lên phía trước, năng lượng yêu dị kia vẫn ảnh hưởng đến linh hồn nàng, làm hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
Tiện tay cầm một mảnh vỡ Yểm Hải, Tô Dật nhắm mắt lại, bỗng nhiên trên không vang lên tiếng gào lanh lảnh, giống như tiếng gào thét của cự thú thời hồng hoang, cũng giống thần điểu thét dài vang vọng núi sông cửu u.
Bên cạnh, Tô Uyển và Xích Phi Hồng nhìn thấy Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi khác thường, ánh mắt hơi run rẩy.
Nửa ngày sau, Tô Dật lấy lại tinh thần, giống như hồi hồn.
Đảo mắt xung quanh, sắc mặt của Xích Phi Hồng ở trạng thái linh hồn vẫn như thường, Nguyệt Ngưng Nhi thì giống hắn, sắc mặt trắng bệch, ngẩn ngơ.
Tô Dật cảm thấy kỳ lạ, hắn đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Uyển Nhi, hỏi khẽ.
- Uyển nhi, muội không có cảm giác linh hồn đau đớn sao?
Tô Uyển lo sợ lắc đầu, nàng nhìn mảnh vỡ Yểm Hải trong tay Tô Dật, trong ánh mắt tràn ngập sự mê mang.
- Không có, Uyển nhi chỉ cảm giác được mình rất đau lòng, giống như đã trải qua vài năm ân oán tình cừu! Trong lòng rất khó chịu!
Dứt lời, hốc mắt của Tô Uyển đỏ lên, má lúm đồng tiền đã chảy dài nước mắt.
Thấy vậy, Tô Dật vội vàng cất mảnh vỡ đi, giao cho Xích Phi Hồng.
- Thứ này có thể mê hoặc tâm trí của con người, khó trách nhiều người bị tai hoạ như vậy!
Tô Dật mỉm cười nói, sau đó kéo Tô Uyển đến bên cạnh, thân mật sờ sờ đầu nàng.
Thấy mình cuối cùng cũng an toàn gặp được Tô Dật, Tô Uyển hận bản thân không thể khóc lớn một trận, nàng hít mũi một cái, nhào vào lòng Tô Dật.
Loại cảm giác quen thuộc này, giống như năm năm trước, cảm giác lại quay về.
Tô Dật khẽ thở dài một hơi, chỉ là hắn không ngờ rằng, bây giờ cảnh còn người mất, gặp lại muội muội Uyển nhi ở trong tuyệt cảnh thế này.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Có lẽ Vu Mã gia và Vân gia đang ở cùng nhau! Tung tích của đại gia chủ thì không rõ, không bằng chúng ta đi tìm đám người Vân Hãn Trần trước đi!
Nguyệt Ngưng Nhi nhìn thấy huynh muội thân mật như vậy, trong lòng nàng đắng chát, khẽ nhếch cánh môi.
Nghe thấy lời của Nguyệt Ngưng Nhi, Tô Uyển ngượng ngùng rời khỏi cái ôm của Tô Dật, nhưng nàng vẫn cúi đầu thấp xuống.
- Các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta đi tìm Hồng thúc!
Nói xong, Tô Uyển đi về phía Xích Phi Hồng đang nghiên cứu mảnh vỡ.
Tô Dật bốn phía xung quanh, nơi này là một vùng đất chết, âm u nặng nề, trăm dặm xung quanh đều là cảnh tượng rách nát.
Không gian rộng lớn nhìn không thấy cuối, hắn biết đi đâu tìm Vân Hãn Trần và Vu Mã gia đây?
- Nguyệt gia và Vân gia có cách liên lạc với nhau không?
Tô Dật nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, sau đó Nguyệt Ngưng Nhi do dự lấy một chiếc bình trong suốt ra khỏi túi không gian, bên trong bình có một con thú nhỏ mắt to đang giương nanh múa vuốt.
- Đây là Mê Vị Thú của Nguyệt gia, năm xưa ta và Vân Tinh thân như tỷ muội trong nhà, mỗi người có một con, chỉ cần lấy ra, có thể dựa theo mùi để tìm được đối phương.
Nàng giao bình ngọc cho Tô Dật, Tô Dật nhìn thú nhỏ trong tay, khó hiểu nói.
- Vậy thì có quan hệ gì với Vân Hãn Trần?
Nguyệt Ngưng Nhi nhướng mày, nàng mỉm cười không lộ răng, nói.
- Đại quyết Vân Bảng năm xưa, Vân Tinh thắng Vân Hãn Trần trước mặt mọi người. Để cho Vân Hãn Trần không mất lòng tin, A Tinh đã tặng cho Hãn Trần một chiếc khăn tay!
Cái gì! Trong lòng Tô Dật trở nên xoắn xuýt.
Lại nghe Nguyệt Ngưng Nhi tiếp tục nói.
- Ai cũng biết Vân Hãn Trần yêu mến Vân Tinh, ta đoán là, lúc nào hắn cũng giữ chiếc khăn đó lên người! Như thế có thể dùng được Mê Vị Thú!
- Như vậy sao?
Tô Dật hít sâu một hơi, lúc này không phải là lúc để hắn suy nghĩ lung tung, Tô Dật thả Mê Vị Thú ra khỏi bình.
Vừa thả ra, Mê Vị Thú lập tức phì ra bằng lòng bàn tay, đôi mắt lớn như chuông đồng, nó đập cánh nhanh đến nỗi không gian cũng bị đánh ra những gợn sóng nhỏ.
- Sưu sưu!
Nguyệt Ngưng Nhi đánh thủ quyết trong tay, Mê Vị Thú rít lên, hai cánh dang ra đập phành phạch, quay đầu về phía Bắc.
- Phía Bắc! Là phía Bắc!
Sau lưng, giọng nói của Tô Uyển và Xích Phi Hồng cũng vang lên.
Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi lập tức chạy đến, chỉ thấy trước người Tô Uyển bày ra năm mảnh vỡ Yểm Hải không đồng đều.
Trên mảnh vỡ có mấy đường vân nối liền nhau, ánh sáng theo đường vân loé lên, rất nhiều đường vân kết hợp với nhau tạo thành một bản đồ.
- Đó là!
Sắc mặt Tô Dật thay đổi, nhìn kỹ đường vân trên đó.
- Ta lấy mảnh vỡ Yểm Hải ra theo bản năng, sau đó nó trở nên như vậy!
Lập tức, Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Uyển, phù văn tương liên từ đầu đến đuôi, mảnh vỡ tiêu điều ảm đạm lại nhờ đường cong này mà toả ra sức sống.
Trên bản đồ, có một đường ký hiệu nhạt, chỉ vào vực sâu Linh Tế ở hướng bắc, đến đó thì ký hiệu dừng lại.
- Mê Vị Thú và mảnh vỡ đều chỉ về phương Bắc, chắc là không sai, đi thôi!
Tô Dật thấp giọng nói.
Đám người nhẹ gật đầu, phía bắc là một thâm uyên lớn, chắc chắn sẽ có manh mối.
Đóng lại không gian thần bí, Tô Uyển và Xích Phi Hồng vẫn đợi trong không gian thần bí.
Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi bay lên hư không, nhanh chóng bay về phía bắc theo chỉ dẫn của Mê Vị Thú.
Trên đường đi, Mê Vị Thú bay sát mặt đất, lặn xuống hạp cốc, cuối cùng bò lên trên núi cao.
Qua gần nửa ngày, Tô Dật đã cảm giác được phía trước có khí tức kỳ lạ, linh khí ảm đạm khô khan làm cho Tô Dật chú ý.
- Sắp đến nơi rồi!
Đứng trên không, Tô Dật nhìn sơn mạch u ám trước mắt.
Cây cối thưa thớt, gió lớn ào ào thổi qua tạo thành tiếng rít kinh khủng, làm cho nơi này càng thêm khủng bố.
Ở sau lưng, Nguyệt Ngưng Nhi không nói một lời, nàng cảnh giác nhìn khe núi sâu như lồng giam to lớn trước mắt, đất đai cằn cỗi, lộ ra sự tiêu điều đáng sợ.
Trên vách đá lồi bốn phía, có sương mù màu đen bay ra, Nguyệt Ngưng Nhi và Tô Dật sóng vai với nhau đứng trên cành cây cao, trong lòng rung động.
- Mê Vị Thú và địa đồ chỉ ở đây, nhưng nơi này không hề có dấu vết người đi qua!
Nguyệt Ngưng Nhi nghi ngờ nói.
Nàng nhạy bén đưa ánh mắt nhìn lên vách núi, vì sao vực sâu Linh Tế lại chỉ thấy một sơn cốc lớn chứ?