← Quay lại trang sách

Chương 2182

Chẳng lẽ nơi này không phải là vực sâu Linh Tế?

Tô Dật vuốt ve cằm, bắt Mê Vị Thú lại.

Vừa mới nói xong, Tô Dật đưa Toa Ảnh Đan và một bình linh dịch đầy cho Nguyệt Ngưng Nhi.

- Chúng ta đi xuống xem một chút! Nàng nhớ cẩn thận!

Tô Dật nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng hắn không biết Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng đang cực kỳ rung động.

Nguyệt Ngưng Nhi nắm thật chặt bình thuốc Tô Dật đưa cho, sau đó uống Toa Ảnh Đan vào, khí tức quanh người nàng nhanh chóng thu liễm.

Cầm linh dịch trong tay, uy áp năng lượng xông vào mũi, Nguyệt Ngưng Nhi đến gần, khóe miệng hơi cong lên, cất mọi thứ vào trong túi không gian.

Tô Dật không cảm giác được sắc mặt Nguyệt Ngưng Nhi thay đổi, hắn nhìn tượng mười hai thần thú trên vách núi.

- Đây không phải là Phượng Hoàng sao? Kia là Kim Long!

Tiếng kêu kích động của Xích Phi Hồng vang lên từ chỗ sâu trong linh hồn Tô Dật.

Tô Dật cúi thấp người xuống, hắn nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Trong sơn cốc này, trên vách núi lại có đủ đồ án mười hai thần thú, ánh mắt Tô Dật nhìn lên pho tượng Kim Long thái cổ chói mắt nhất.

Đôi mắt Tô Dật cách không nhìn vào mắt rồng, hắn có thể cảm giác được máu nóng trong người mình đang sôi trào.

Kim văn tràn ngập, long văn lan rộng trên tay, trong mắt hắn có ánh vàng kim lướt qua.

Tô Dật hít thở sâu một hơi, vận chuyển Thái Cổ Long, xua tan cảm giác kinh khủng trong đầu.

Sau đó, hắn nhìn về những bức tượng khác, gồm có Bạch Hổ, Huyền Vũ, Phượng Hoàng, và Băng Hoàng đầu thú, Tô Dật nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, còn có thêm khoái cảm như gặp lại bạn bè cũ.

Trong chốc lát, trước mắt Tô Dật hiện ra cảnh núi nghiêng biển động, càn khôn rung chuyển, vạn thú hồng hoang.

Tô Dật thấy linh hồn hắn có thể tương liên với những pho tượng này, chỉ có bản thân hắn mới biết, đó là cảm giác rung động như thế nào!

- Chẳng lẽ tên Thiết Hồn Mạch kia nói đúng, nơi này có quan hệ với đại kiếp Thái Cổ? Vực sâu Linh Tế?

Tô Dật âm thầm trầm ngâm, trong lòng bỗng nhiên run rẩy.

Chẳng lẽ, đại lục thượng cổ này từng là Thần Tộc trong miệng Kim Long, là nơi sống của Yêu Tộc, Kim Long, Phượng Hoàng, bộ tộc Bạch Hổ sao?

Ý chí Man Hoang lan tràn trong lòng, trong mắt Tô Dật lóe lên sự nóng bỏng, nói với Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng.

- Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới!

Nguyệt Ngưng Nhi mím môi một cái, lập tức đi vòng xuống núi với Tô Dật, lúc gần xuống đến nơi, hai người đều dừng lại.

- Uy áp thật mạnh!

Tô Dật hô nhỏ một tiếng, che chở Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng, khí tức viễn cổ hùng hồn vọt ra, bao trùm Nguyệt Ngưng Nhi lại.

Trên một mảnh đất bằng trước mặt, pho tượng Bạch Hổ và pho tượng Huyền Vũ nổ lên một tiếng hung hãn.

- Oanh!

Một bóng trăng từ trong chiếc miệng dữ tợn của Bạch Hổ vội vàng chạy ra, mặc dù khí tức uể oải, nhưng thực lực vẫn là Nguyên Tông Cảnh bát trọng.

- Vân Hãn Trần!

Ánh mắt Tô Dật hơi nheo lại, nhưng nhanh chóng bị mấy bóng phía sau hấp dẫn sự chú ý.

Sáu bóng người phía sau chạy gần nhau, áo bào màu đen che dấu đôi tay đang đánh ra thủ ấn huyền ảo, khói đen quỷ dị âm hàn như tỏa ra từ cơ thể bọn chúng, tạo thành một quả cầu màu đen lớn, công kích về phía Vân Hãn Trần.

- Vân Hãn Trần! Đừng chạy!

Người hét lên kia chính là người Vu Mã gia, trong toàn bộ người Vân Tiên Cổ Tông, chỉ có Vu Mã gia mới ăn mặc như thế,

Tô Dật thở dài một hơi, xem ra mình không tìm sai đường, đôi mắt hắn chăm chú quan sát cuộc chiến.

- Muốn giết ta? Chỉ bằng mấy phế vật các ngươi sao?

Trong ánh mắt gian xảo của đám người Vu Mã gia, Vân Hãn Trần hét lớn một tiếng.

Khí tức uể oải tăng vọt, uy áp cuồn cuộn bay ra, bộc phát ra năng lượng khủng bố!

Vân Hãn Trần hốt hoảng đánh lại, cả người hắn căng cứng, năng lượng sóng kiếm màu trắng thôi động, điên cuồng mở rộng, đánh thẳng lên quỹ tích của quả cầu màu đen.

- Ầm!

Tiếng nổ trầm thấp vang lên, năng lượng điên cuồng nổ tung, ánh sáng chói lóa quanh quẩn bốn phía, sau đó chạy như bay về phía xa.

- Trong pho tượng Huyền Vũ còn có người.

Tô Dật than nhẹ một tiếng.

Khuôn mặt của Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng đã tái nhợt, nàng thấy Vân Hãn Trần đã mệt mỏi, nói nhỏ.

- Chúng ta có ra giúp đỡ không?

- Yên tâm, đừng nóng lòng!

Tô Dật xua tay, sáu người của Vu Mã gia thì chỉ có hai người đến Nguyên Tông cảnh, muốn giết Vân Hãn Trần đệ nhất Cổ Tông thì còn khó khăn lắm.

Lời của Tô Dật vừa dứt, chân Vân Hãn Trần vẫn không giảm tốc độ, hắn đã đến gần pho tượng Huyền Vũ.

Vân Hãn Trần loang lổ máu me bỗng nhiên cảm giác được một luồng trọng lực từ chỗ pho tượng Huyền Vũ bay ra.

- Không ổn!

Pho tượng trên vách đá tỏa ra ánh sáng hung ác, một bóng màu đen giết ra, bộc phát ra sát ý kinh trời.

Năng lượng âm lãnh cuồn cuộn kèm theo sát ý cường hãn, phóng đến chỗ Vân Hãn Trần, làm hắn không kịp chuẩn bị.

- Oanh!

Đột nhiên, chiến giáp quanh người Vân Hãn Trần đứng thẳng lên như lông vũ, hắn rút kiếm đón đỡ, tay trái giơ ra, năng lượng hùng hồn lan tỏa.

- Đông!

Lập tức, một luồng năng lượng chói sáng lan tỏa ra, toàn bộ sơn cốc nổi gió lớn, không gian xung quanh trực tiếp bị nổ nát vụn.

- Ầm!

Một giây sau, Vân Hãn Trần như một con hung thú bị đánh bại, hóa thành ánh sáng trốn về phía sau.

Hai chân ma sát trên mặt đất, trượt ra một đường dài, Vân Hãn Trần chịu không nổi phải quỳ một chân trên đất, trực tiếp phun ra một ngụm máu đen.

Nhìn theo phương hướng năng lượng phát ra, ánh mắt Vân Hãn Trần trở nên ngoan lệ, trong miệng hét to một tiếng.

- Vu Mã Tu!

- Là Vu Mã Tu!

Nguyệt Ngưng Nhi hít sâu một hơi, nhìn một kích vừa rồi, xem ra tu vi của Vu Mã Tu không hề thua kém Vân Hãn Trần.

Tô Dật cũng phát hiện ra sự khác thường, ánh mắt hắn nhìn quanh Vu Mã Tu và mấy tên đệ tử Vu Mã gia phía sau, lực công kích cường hãn như thế khác với lúc đầu hắn nhìn thấy.

- Xem ra Vu Mã gia chiếm được không ít chỗ tốt từ Long gia.

Ánh mắt Tô Dật trở nên âm trầm, hắn nặng nề nói.

Người Vu Mã gia chỉ thấy mỗi Vu Mã Tu, có lẽ gia chủ Vu Mã Địch đã đi vào vực sâu rồi, nói không chừng đã tìm ra Mộng Yểm Hải.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật hơi ngừng lại, âm thầm thôi động kết giới băng tinh.

Bây giờ chỉ có thể thu liễm nguyên khí đến cực hạn, tìm cơ hội đánh một kích giết chết kẻ địch thì mới có thể ngăn được Vu Mã Địch.

Đứng ở phía sau, tự mình cảm nhận được sự thần kỳ của mây ảnh đạp sương, Nguyệt Ngưng Nhi giật mình.

Trong mắt tràn ngập sự khác thường, nhìn bóng lưng người trước mắt, trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi có vô vàn suy nghĩ.