← Quay lại trang sách

Chương 2183

Ha ha ha!

Vu Mã Tu mặc hắc bào đứng thẳng, trong đôi mắt hiện lên năng lượng thôn phệ, mấy tên đệ tử Vu Mã gia phía sau cùng cười quái dị, bước về phía Vân Hãn Trần.

- Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại đến! Vân Hãn Trần, ở bên ngoài tham gia Vân gia đại quyết không tốt hơn sao?

Vu Mã Tu khoanh tay, hai chân đứng thẳng, dưới chân bốc lên sương mù màu đen.

Mày kiếm Vân Hãn Trần dựng thẳng, hắn chậm rãi lau vết máu khóe miệng, lạnh nhạt nói.

- Long gia cho các ngươi cái gì? Vậy mà làm cho các ngươi trở thành kẻ không có mặt mũi như vậy?

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Vu Mã Tu lóe lên, trong cơ thể bộc phát ra năng lượng kinh khủng, hắn đánh ra một kích ở góc xảo trá, tàn nhẫn bay đến trước người Vân Hãn Trần!

- A!

Tiếng kêu thảm thiết chưa thoát ra khỏi miệng đã bị Vân Hãn Trần cắn răng chịu đựng, hắn, hắn bịt chặt cánh tay bị đâm thủng, cả người phát run, nói.

- Hôm nay, ta phụ sự mong đợi của sư phụ, không thể giết chết các ngươi, ta thẹn với tổ tiên Cổ Tông! Trên dưới Cổ Tông sẽ không tha cho các ngươi!

- Ngươi nhắc Cổ Tông với ta? Xem ra kẻ đứng đầu trong lớp trẻ tuổi như ngươi không hiểu được cảm giác của người đứng dưới đáy như bọn ta rồi!

Khóe miệng Vu Mã Tu khẽ nhếch, áo bào cũng che không nổi sự âm tà trong mắt hắn.

Vu Mã Tu hung hắn đá một cước ra, kinh phong cường hoành làm cho đất đá xung quanh bay tung tóe, nổ tung trên người Vân Hãn Trần như những mũi tên sắc nhọn.

- Phốc!

Một tiếng hét thảm vang lên, trước ngực Vân Hãn Trần đã tràn đầy máu tươi, những hòn đá kia như đạn pháo bắn lên ngực hắn, vô cùng đau đớn.

Cho dù có áo giáp hộ thân, nhưng cũng bị phá hủy hoàn toàn, áo giáp vỡ nát bay ra như đom đóm, quanh quẩn trước người Vân Hãn Trần một lát rồi tiêu tan.

Khóe miệng Vu Mã Tu nhếch lên, hắn liên tục giẫm lên đầu vai Vân Hãn Trần, máu tươi phun trào, mắt Vân Hãn Trần nổi đom đóm.

Nhìn thấy khí tức Vân Hãn Trần uể oải, Vu Mã Tu ra lệnh một tiếng, sáu tên đệ tử Vu Mã gia sau lưng kết thủ ấn, một pháp trận quỷ dị màu đen bốc lên, khoá chặt tứ chi của Vân Hãn Trần.

- Khanh!

Trên không trung hiện lên một luồng ánh sáng, trường kiếm của Hãn Trần cắm thẳng tắp cắm trước người Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi.

Nguyệt Ngưng Nhi bị luồng khí lãng này đánh thức, nói nhỏ với Tô Dật.

- Chúng ta đi cứu hắn đi!

Tô Dật lắc đầu, đầu lông mày nặng nề nhíu lại, bây giờ có thể moi ra không ít bí mật của Vu Mã Tu, kẻ xấu thường lắm mồm, nếu muốn cứu Vân Hãn Trần, không cần phải nóng lòng.

Lập tức, hai người yên lặng theo dõi, cả hai cúi thấp người xuống, khe núi lạnh băng chật hẹp âm u không dập tắt được trái tim nóng bỏng của thiếu nữ.

- Cố gắng thu liễm khí tức lại, người Vu Mã gia dùng linh dược của Long Gia, thần thức cao hơn người bình thường rất nhiều.

Tô Dật nhỏ giọng nhắc nhở.

Sợ bị Tô Dật phát hiện sự khác thường của mình, Nguyệt Ngưng Nhi tranh thủ thời gian lắc đầu, khôi phục như thường, nói nhỏ.

- Được...

Trên đất bằng dưới chân núi, Vân Hãn Trần bị Vu Mã Tu giẫm dưới chân, ánh mắt hắn phẫn hận như cuồng thú.

- Đúng! Tiếp tục, chính là loại ánh mắt này! Ta thích ngươi nhìn ta bằng ánh mắt này!

Vu Mã Tu ngửa đầu, vô cùng hưởng thụ không khí thắng lợi này.

Tiếp đó, loan đao Vu Mã Tu kề lên mặt Vân Hãn Trần, âm dương quái khí nói.

- Túi da này thật là đẹp mắt! Nhưng sao không làm Vân Tinh vui vẻ được chứ?

Tùy theo, Vu Mã Tu cầm trong tay loan đao rơi vào Vân Hãn Trần gương mặt bên trên, bất âm bất dương nói ra: "Bộ này túi da thật đúng là ngày thường đẹp mắt a! Thế nhưng là làm sao liền không chiếm được Vân Tinh niềm vui đâu?"

- Vân Tinh!

Tô Dật trầm thấp gọi một tiếng, ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi nhìn về phía Tô Dật cũng thay đổi.

- Chuyện của ta và Vân Tinh không liên quan đến ngươi! Tên khi sư diệt tổ nhà ngươi! Kẻ quái dị như ngươi xứng đáng thích Vân Tinh sao?

Vân Hãn Trần điên cuồng giãy dụa, khí thế khủng bố quanh quẩn trên khói đen, nhưng nhanh chóng hóa thành hư vô.

- Ầm!

Lại đánh ra một kích, nguyên khí của Vu Mã Tu rơi xuống người Vân Hãn Trần, hắn âm lãnh nói.

- Đúng, ta xấu xí, nhưng mà Vân Tinh cũng không hề để mắt đến ngươi, trong mắt ta, ngươi cũng là phế vật! Một con phế vật đẹp mắt!

Lập tức, Vu Mã Tu giật áo bào ra, khuôn mặt như con trùng thú hung tàn, đôi mắt tàn khốc, trên miệng bò đầy sâu kiến, quai hàm lộ ra răng nanh xấu xí, cực kỳ kinh khủng!

- Tê!

Tô Dật hít vào một ngụm khí lạnh, đó là người sao? Đây là Yêu thú xấu xí nhất mà hắn từng gặp, thậm chí xấu gấp mấy trăm lần!

Rất nhanh, Tô Dật nghe được tiếng nôn khan của Nguyệt Ngưng Nhi, hắn cười khổ một tiếng, vươn tay an ủi.

Vu Mã Tu lộ ra khuôn mặt kinh khủng, hắn kề sát mặt Vân Hãn Trần, làm hắn vừa nhìn đã giật mình, mùi tanh hôi và khói đen bay lên, lại nghe Vu Mã Tu quát lớn.

- Cổ tông! Hay lắm một thế gia! Vạn năm trước tổ tiên Vu Mã gia đi theo làm tùy tùng, cố gắng tiên phong sáng lập Cổ Tông! Để sáng tạo ra tông môn, tổ tiên bị côn trùng làm trọng thương, bệnh độc sót lại trong người, truyền thừa xuống theo huyết mạch, để sống sót, người Vu Mã gia phải cho côn trùng gặp từ nhỏ, dùng trùng cổ duy trì sự sống, dùng máu nuôi trùng.

Vu Mã Tu như đang tự giễu, cũng giống như đang kêu thảm, tiếng gầm gừ rung trời, như đang triệu hoán ma thú.

Nháy mắt, Vu Mã Tu cuồng loạn trừng mắt nhìn Vân Hãn Trần dưới chân, nói khẽ.

- Đó là lỗi của bọn ta sao? Vu Mã gia từ xưa đến nay không hề được chào đón! Vu Mã Tu ta cũng bị các ngươi cười nhạo! Con sâu kiến! Đồ buồn nôn! Các ngươi nói đấy! Thật là dễ nghe! Một đám tạp chủng vong ân phụ nghĩa!

- Không phải như ngươi nghĩ…

Vân Hãn Trần lời nói chưa xong, đã bị Vu Mã Tu đánh tiếp một kích, máu tươi phun tung tóe.

- Đông đông đông!

Vu Mã Tu túm đầu Vân Hãn Trần đập thẳng xuống mặt đất, đập ba cái, mặt đất đã rứt ra như mạng nhện.

- Đại quyết Vân Bảng, ngươi tỏ tình với Vân Tinh trước mặt mọi người, ta hận! Ta cũng thích nàng, nhưng cả đời này nàng sẽ không bao giờ đồng ý với ta! Nhưng cuối cùng ngươi cũng thất bại, từ đó ta đã biết, cường giả, chỉ có cường giả mới có được mọi thứ!

Vu Mã Tu hung tợn, âm lãnh cười nói.

Lúc này, mặt mũi của Vân Hãn Trần đã chảy đầy máu tươi, khí tức dần dần uể oải, hắn nhìn khuôn mặt đáng ghét của Vu Mã Tu, không nói lời nào.

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, tất cả mọi chuyện là do Cổ Tông ép chúng ta, Long Quảng đồng ý với cha ta, nếu tìm được bí mật Mộng Yểm Hải, bắt Tô Uyển về, Vu Mã gia chính là chủ nhân của Cổ Tông!

Vu Mã Tu trợn to hai con ngươi, trong mắt hắn tràn đầy sự hưng phấn.

Nói xong, Vu Mã Tu đứng thẳng dậy, đôi mắt trở nên vô cùng âm tàn, một bàn tay tạo ra lưỡi đao màu đen, nhắm ngay đầu Vân Hãn Trần đâm xuống.

Giây phút này, Vu Mã Tu như muốn phát tiết mọi oán hận trong nhiều năm qua lên đầu Vân Hãn Trần! đỏ bừng trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Ngay khi lưỡi dao của Vu Mã Tu đến gần Vân Hãn Trần, một mũi kiếm từ xa bay thẳng đến, ngăn chặn đường đi của mũi đao.