← Quay lại trang sách

Chương 2185

Bảo vệ Vân Hãn Trần! Lui về sau!

Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, triệu hồi Yêu Thần chiến khải, Lục Hợp Trùng Trận này vượt qua suy tính của hắn, làn khói đen trước mắt đủ ăn mòn người bình thường thành mảnh vụn rồi!

- Ông!

Dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong cơ thể Tô Dật có một luồng long tức thê lương phun lên chỗ mi tâm, lướt qua đôi mắt, Tô Dật giơ Sát Thần Kiếm cao quá đỉnh đầu, mỉm cười nói.

- Bình nhi, côn trùng có rất nhiều dinh dưỡng đấy!

Bóng người gầy gò đạp không, bỗng nhiên khí tức nổ tung đến cực hạn, đến lúc Tô Dật mở mắt ra, trong mắt đã chứa đầy sát ý vô tận!

- Ông!

Kiếm ý nhanh chóng xẹt qua không trung, như ánh sao băng trong đêm đen, ánh sáng chói loá như xé nát u ám vô tận!

- Xoẹt!

Trong trời đất, năng lượng hung mãnh điên cuồng va chạm, kình khí cuồng bạo chấn vỡ không gian trước người, núi đá sụp đổ từng mảng lớn, sóng xung kích trực tiếp gọt mất một nửa ngọn núi nhỏ phía xa!

Đối mặt với sóng xung kích kinh khủng như vậy, rõ ràng Vu Mã Tu cũng rất bất ngờ, huyết khí cuồng bạo phun ra ngoài, phải nhờ sáu tên đệ tử Nguyên Hoàng cảnh đỡ dậy!

Nhìn lên trên hư không, Tô Dật vẫn bình yên vô sự, Vu Mã Tu che ngực, trên khuôn mặt xấu xí lướt qua một tia chấn kinh.

Lập tức, trong ánh mắt Vu Mã Tu hiện lên một tia rung động, Tô Dật, Nguyệt Ngưng Nhi vừa rồi kêu là hắn là Tô Dật!

- Tê!

Khoé miệng Vu Mã Tu âm thầm co rúm lại, hắn nháy mắt với sáu người phía sau lưng, dưới sự bảo vệ của bọn họ, Vu Mã Tu điên cuồng chạy vào miệng pho tượng Huyền Vũ.

- Một chút năng lực kia mà dám đánh với ta!

Cánh tay Tô Dật run lên, mũi kiếm lại chém ra, nghênh đón Lục Hợp Trùng Trận lần nữa.

Trong nháy mắt, vô số côn trùng quanh quẩn bên cạnh Tô Dật, nhưng lần này hắn không nóng lòng như trước!

Hắn biết Yêu Huyễn Điệu Điển, hiểu rõ Man Yêu Thú trong thiên hạ, cảnh côn trùng biến lớn vừa rồi làm cho Tô Dật nghĩ đến một ghi chép trong thượng cổ.

- Phệ Linh Kiến Ma! Ma vật Thượng cổ! Cần gì phải sợ!

Khóe miệng Tô Dật nhẹ cong lên.

- Ầm!

Một luồng huyết văn hung hãn như nộ long lướt về phía trước, sát ý trong kiếm ý bí mật kèm theo kình khí Hỗn Nguyên Chí Tôn công, chém thẳng đến chỗ sâu nhất của xiềng xích côn trùng!

- Ầm!

Sâu kiến bay tung tóe, khói đen bay tán loạn trên trời, bỗng nhiên một tiếng rít hung hãn vang vọng.

- Ngao!

Tiếng côn trùng kêu thảm thiết xé trời, sáu chiếc xiềng xích nhanh chóng hóa thành sáu năng lượng quỷ dị nhanh chóng sụp đổ, tiếng nổ trầm đục vang lên không dứt bên tai!

- Phanh phanh!

Sáu năng lượng âm hàn che kín hư không, sau khi chịu một kích, trực tiếp bộc phát ra một gợn sóng khói đen.

Xiềng xích đứt, người chết!

Sáu đệ tử Vu Mã Gia ầm ầm nổ tung, côn trùng bỏ chạy về phương xa, trong ánh lửa tung tóe, máu tươi kèm theo mùi tanh hôi vẩy xuống.

- Hô!

Trên hư không, Tô Dật ưỡn ngực, ánh mắt hắn nhìn quanh không trung, năng lượng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vây quanh người, không để thứ dơ bẩn kia đến gần.

- Phi phi phi!

Bình Nhi trong Sát Thần Kiếm đã trưng ra khuôn mặt cầu xin, nhưng Tô Dật không thèm phản ứng lại.

- Tô Dật!

Nguyệt Ngưng Nhi nhanh chóng chạy đến bên cạnh, Vân Hãn Trần bị thương ở sau cũng không quan tâm, hắn xông lên không trung.

Liếc mắt nhìn Nguyệt Ngưng Nhi, trong ánh mắt Vân Hãn Trần có chút khác thường. Tô Dật quay qua hỏi hắn.

- Vu Mã Tu đã chạy vào pho tượng Huyền Vũ, tình hình bên trong đó thế nào?

Vân Hãn Trần hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên ý lạnh, nhìn quanh vực sâu Linh Tế.

- Sau khi đi vào Tuyệt Cảnh, ta nghe theo lời sư phụ, đi tìm tung tích Vu Mã gia! Sau đó đi đến nơi này!

Ngay từ đầu, Vân Hãn Trần đi cùng người Vân gia đến vực sâu Linh Tế, sau đó trơ mắt thấy Vu Mã gia đi vào pho tượng Huyền Vũ.

Sau khi đi vào pho tượng Huyền Vũ, bên trong là một không gian độc lập trống vắng, nhưng đi vào chỗ sâu lại nguy hiểm cùng cực, người Vân gia gần như chết hết ở trong đó.

Cuối cùng, Vân Hãn Trần gặp Vu Mã gia trong pho tượng Huyền Vũ, liên tục đuổi chạy, vậy mà đi ra từ pho tượng Bạch Hổ.

- Đi vào pho tượng Huyền Vũ sau đó đi ra ở pho tượng Bạch Hổ?

Ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi hiện lên sự khó hiểu.

Vân Hãn Trần gật đầu, hắn nhìn pho tượng Bạch Hổ, trong lòng vẫn còn sự sợ hãi.

Nghe vậy, Tô Dật xoa nhẹ cằm, đoán là Vu Mã Tu biết bí mật trong đó, nếu không thì không thể đứng trong pho tượng Huyền Vũ đánh lén Vân Hãn Trần được.

- Nói như vậy, mười hai cái pho tượng kia chính là mười hai thế giới độc lập! Chắc chắn người Vu Mã gia đã tìm được cách đến Mộng Yểm Hải!

Ánh mắt Tô Dật bỗng nhiên sáng lên.

Tô Dật xoay người lại, hắn nhìn vết thương trên người Vân Hãn Trần, sau đó đưa nửa bình linh dịch cho Vân Hãn Trần.

- Uống vào đi, các ngươi ở đây chữa thương, ta đuổi theo Vu Mã Tu!

Tô Dật nhàn nhạt nói.

- Ta cũng đi!

Tô Dật lắc đầu, hắn nhìn Vân Hãn Trần, nói khẽ.

- Nếu có người Vu Mã gia đến đây, nàng muốn để Vân Hãn Trần chịu chết sao?

Ngay lúc này, Nguyệt Ngưng Nhi không nói gì, Tô Dật cười cười, quay người bay về phía pho tượng Huyền Vũ.

- Tô Dật!

Vân Hãn Trần nắm chặt bình linh dịch trong tay, trong ánh mắt hiện lên sự rung động to lớn.

Trên không trung, Tô Dật giật mình dừng chân lại, sau đó tiếp tục bay lên.

- A Tinh chọn rất đúng! Cổ Tông phải nhờ ngươi rồi!

Vân Hãn Trần nhíu mày, không cam lòng nói.

Sắc mặt Nguyệt Ngưng Nhi bên cạnh hơi đắng chát, lúc hai người ngẩng đầu lên, trên không trung có một ánh sáng màu lam loé lên, pho tượng Huyền Vũ bỗng nhiên toả ra ánh sáng khác thường.

Cho đến nay, manh mối về Mộng Yểm Hải đã bị chặt đứt ở vực sâu Linh Tế.

Chỉ đến lúc tìm ra Vu Mã Tu, mới có thể nhanh chóng tìm ra Mộng Yểm Hải.

Đi vào vực sâu Huyền Vũ, Tô Dật lập tức cảm giác được hắn đi vào một thế giới hoang vu cực hạn.

Trên thảo nguyên hoang vu mênh mông không thấy cuối, không hề cảm nhận được chút sự sống nào ở đây!

Tô Dật ngửa mặt nhìn lên bầu trời, vầng sáng óng ánh kết hợp với nhau tạo thành đồ án thần thú, mây đen dày đặc, quấn quạn vầng sáng như thần liên.

Nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng phạn âm từ tuyên cổ vọng đến, như là tiếng nhạc cổ tế, rất thần thánh và uy nghiêm, nhưng không kém phần bá đạo!

- Đây thật là nơi thần thú Huyền Vũ ở sao?

Với tư cách là trưởng môn Phục Yêu Môn, Xích Phi Hồng đã cung kính quỳ rạp dưới đất.

Tô Dật cẩn thận từng li từng tí đi trên thảo nguyên khô héo, hắn nhìn quanh không trung, Tô Dật cảm giác trên bầu trời có một đôi mắt đang nhìn hắn.

Liếc mắt nhìn không trung, Tô Dật vận chuyển nguyên khí, hắn cảm giác được năng lượng mênh mông kết nối với trời đất, linh hồn sảng khoái.

- Không phải đã nói ở nơi này có nguy hiểm bốn phía sao?

Tô Dật nghi ngờ nói.

Lập tức, Tô Dật dùng tâm thần nhìn trộm, trong lòng đoán nơi này là chỗ ở của thần thú Huyền Vũ, nhưng sợ rằng thần thú Huyền Vũ đã không còn sống trên thế gian nữa rồi.

Sau khi thăm dò nhưng không có kết quả, Tô Dật trực tiếp mặc kệ, hắn chạy như bay về phía sâu bí cảnh Huyền Vũ.