← Quay lại trang sách

Chương 2186

Bay sát mặt đất, Tô Dật vừa đi vừa cảnh giác quan sát xung quanh, trong lòng cũng ngày càng rung động hơn.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, Tô Dật có thể cảm giác được khí tức âm lãnh, năng lượng lạnh lẽo làm cho không gian trước người hắn vặn vẹo.

Nhiệt độ trên không trung thấp đến cực hạn, sự nóng rực chạm đến tận linh hồn, Tô Dật gần như nghe được tiếng chuông thanh thúy thần bí.

Điều này làm cho trái tim Tô Dật hơi run lên, đó là thế giới Huyền Vũ có cảm ứng vô hình với chuông thần.

- Oanh!

Lúc này, Tô Dật đã đi vào sâu phía trong, bỗng nhiên hắn phát hiện ra trên không trung có vết nứt không gian, một cỗ khí tức hoang vu hung ác xông về phía hắn!

Đến khi Tô Dật dừng chân lại, từ những khe hở không gian hiện ra bảy tám con hung thú!

Cho dù tốc độ quá nhanh nhìn không hết, nhưng Tô Dật có thể cảm nhận được sự khủng bố của đám hung thú này.

Cẩn thận nhìn lại, Tô Dật phát hiện đám hung thú chạy như bay này có kích thước rất nhỏ, nhưng đều có dáng vẻ đầu rồng mình ngao, cái đuôi như một lưỡi đao khổng lồ đập lên mặt đất.

Phía trên hung thú còn có một con mãng xà lớn đầu rồng, phun ra tia sáng yêu dị!

- Phanh phanh phanh!

Ngắn ngủi trong một giây, ánh mắt Tô Dật trở nên kinh hãi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hung thú cuồng mãnh như vậy.

Trong vết nứt không gian đen nhánh, vô số năng lượng và tiếng rít khủng bố như muốn nuốt chửng Tô Dật.

Hung thú chạy băng băng đến đây, sát khí cuồn cuộn nhắm thẳng đến chỗ Tô Dật!

Trong nháy mắt, Tô Dật cảm giác được sự hung hãn của hung thú, nguyên khí dưới chân bay ra, chuẩn bị tránh thoát khỏi công kích của đám hung thú.

Xích Phi Hồng cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của đám hung thú này, hắn hoảng sợ nói.

- A! Đó không phải là thần thú Huyền Vũ sao?

Nghe vậy, Tô Dật xông thẳng lên trời không chút do dự, quanh người có băng lam chướng mắt bao quanh, điên cuồng bỏ chạy.

- Ngao rống!

Gợn sóng năng lượng tạo thành hình thần thú Huyền Vũ, số lượng ngày càng nhiều, lao nhanh về phía Tô Dật, đầu thú dữ tợn khủng bố như còn sống!

Khí tức sát phạt càn quét khắp trời đất, trong nháy mắt có bảy, tám thần thú nhỏ chụp đến Tô Dật, năng lượng hủy diệt làm cho hắn không dám quay đầu chống lại!

- Ầm ầm!

Không gian vì thần thú Huyền Vũ công kích mà nổ vang nát vụn, vết nứt không gian đen nhanh hiện lên, tiếng nổ chấn động làm cho linh hồn người ta phát run!

- Xoẹt!

Tô Dật tránh trước tránh sau, xuyên qua năng lượng công kích, kình khí cuồng bạo tán loạn khắp hư không.

Rất nhanh, phạm vi chạy trốn của Tô Dật ngày càng nhỏ, không gian xung quanh đã nổ tung như pháo hoa nở rộ.

Thấy mình sắp hết đường chạy trốn, trong lòng Tô Dật cảm thấy gấp gáp.

- Trong trường hợp này mà Vân Hãn Trần có thể chạy trốn được, đúng là có bản lĩnh!

Tô Dật sợ hãi thán phục.

Lập tức, Tô Dật cắn răng một cái, trong mắt có ánh sáng lóe lên, một cỗ năng lượng bàng bạc thê lương quanh quẩn trên người, chỉ nghe một tiếng nổ kịch liệt vang vọng.

- Ầm vang!

Thần chuông xuất hiện, chuông lớn tỏa ánh sáng đứng lẳng lặng giữa trời đất, nhanh chóng ngăn cách Tô Dật và thần thú Huyền Vũ.

Trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh.

- Ô ô…

Tiểu thần thú Huyền Vũ trong suốt, nhưng ánh mắt nó hiện lên sự kính sợ và kiêng kỵ, không ngừng gào thét.

Chuông lớn thần bí vượt qua vạn cổ, ánh sáng cổ xưa, giống như cự thú thời hồng hoang, gật gù đắc ý ngăn đám thần thú Huyền Vũ lại.

Tiểu thần thú Huyền Vũ vây quanh chuông lớn nhưng không dám bước lên,bọn chúng ghé đầu vào nhau, gào thét trầm thấp.

Một lúc sau, đám thần thú liên tục gào lên, giống như trẻ con khóc lóc, tiếng hú bén nhọn làm cho Tô Dật phải nhướng mày.

- Trốn ở đây cũng không phải là cách! Dù sao cũng phải đi ra ngoài!

Sắc mặt Tô Dật xám ngắt, thấy bên ngoài có càng ngày càng nhiều thần thú, trong lòng hắn sốt ruột không thôi.

Nếu Vu Mã Tu đã rời khỏi pho tượng Huyền Vũ, chẳng phải manh mối của Mộng Yểm Hải sẽ gãy mất sao?

Nghĩ đến đây, Tô Dật dứt khoát không chờ đợi nữa, ánh mắt hắn nhìn phù lục quanh quẩn ngoài chuông lớn, âm thầm than.

- Những tiểu thần thú Huyền Vũ này có lẽ là năng lượng sót lại của thần thú Huyền Vũ trước lúc chết tạo thành, để bảo vệ thế giới này.

Nếu chuông lớn có thể ngăn bọn chúng lại, sao mình không lợi dụng chuông lớn trực tiếp chấn nát bọn chúng luôn?

Lập tức, Tô Dật nhíu lông mày lại, ánh mắt hắn lướt qua chút ánh sáng gian xảo, vận chuyển ấn quyết trong tay, thôi động Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mênh mông.

- Hỗn Nguyên lên!

- Oanh!

Lời Tô Dật vừa dứt, trong chớp mắt, quanh người Tô Dật vang lên một tiếng nổ mãnh liệt.

Giữa trời đất, mây đen quanh quẩn kéo đến, toàn bộ trời đất trở nên tối mờ.

Càng ngày có càng nhiều mây đen kéo đến chân trời, thiên uy hiển hách giáng lâm!

Giống như bóng đêm yên tĩnh, tất cả tiểu thần thú Huyền Vũ không gào thét nữa, gợn sóng không gian tạo thành một đôi mắt, có thể thấy được sự kinh dị và sợ hãi của đôi mắt đó.

Uy năng đáng sợ từ chỗ cao bay xuống, lôi quang lấp lóe ngưng tụ lên đỉnh đầu Tô Dật.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, đã hội tụ thành một bóng thần thú Huyền Vũ thâm thúy đáng sợ hơn nữa!

- Đó thật là thần thú Huyền Vũ!

Tô Dật nhìn thấy bóng trên chân trời, ánh mắt trợn to, rõ ràng hắn muốn dùng chuông lớn đè chết tiểu thần thú, sao lại dẫn cả thần thú đi ra luôn rồi?

Chỉ một lát, trong chuông lớn thần bí, ánh mắt của Xích Phi Hồng và Tô Uyển vừa được triệu hoán ra đều run rẩy, trở nên ngây ngốc!

Thần thú Huyền Vũ giáng lâm nhân gian lần nữa, điều này có nghĩa gì?

Lập tức, ba người, bao gồm cả tiểu thần thú Huyền Vũ đều ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nào cũng trở nên rung động!

Rất rõ ràng, nếu như chuông lớn bị thần thú Huyền Vũ đánh trúng, tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây!

Trong nháy mắt, Tô Dật đạp nhẹ bước chân, năng lượng Nguyên Tông cảnh ngũ trọng và chuông lớn thần bí phát ra, khí tức khủng bố đến cực hạn càn quét khắp trời đất.

Phía chân trời, sét đánh tả tơi, điện quang màu trắng không ngừng chớp lóe, bỗng nhiên một tiếng nói kinh trời vang lên.

- Dẫn nó đến chỗ kia!

Tiếng nói già nua như không còn sức lực, cũng giống như đã đợi nhiều năm cuối cùng cũng thấy ánh trăng, thần thú nhìn ba người trong chuông lớn, cao giọng quát.

Vừa mới nói xong, dị tượng trên không trung bỗng nhiên biến mất, trời đất khôi phục lại sự âm u.

Chung quanh lập tức tạo nên một đám quỷ dị ba động, làm lòng người đầu tự dưng rùng mình, tóc gáy dựng đứng!

- Tô Dật ca ca, chuông lớn di chuyển! Chuông lớn di chuyển!

Tô Uyển mà che miệng kêu lên, trên mặt nàng vẫn còn sự chấn kinh như lúc trước.

Tô Dật cúi đầu xuống nhìn, khí tức mênh mông phun trào ra, khí tức cổ xưa tràn ngập.

- Đó là!

Ánh mắt Tô Dật và Xích Phi Hồng đều trở nên rung động.

Chỉ thấy hai mấy con tiểu thần thú Huyền Vũ đang nâng chuông lớn chên, dùng tốc độ chạy nước rút, điên cuồng chạy trên thảo nguyên.