Chương 2187
Lúc này, Tô Dật không thể khống chế chuông lớn di chuyển nữa.
Cảnh tượng bên người hóa thành ánh sáng xẹt qua cực nhanh, đứng trong chuông lớn, Tô Dật cảm thấy hắn đã đi qua vô số tinh hà.
Nếu như có người đứng trên thảo nguyên nhìn, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Phía trên chuông lớn thần bí có thần quang quanh quẩn, bị khí tức cổ xưa của thần thú Huyền Vũ bao bọc, chuông lớn tạo thành phong bạo kinh khủng hủy diệt trên thảo nguyên!
- Ầm ầm!
Không gian bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ khi chuông lớn vọt qua, bị hủy diệt sụp đổ từng mảng lớn, đến mức lôi vân trên cao cũng bị xé rách thành hư vô!
Chưa đến ba hơi thở, Tô Dật và Tô Uyển đứng trong chuông lớn, đi đến một nơi rất cao.
Trên chỗ cao này có một pho tượng Huyền Vũ đang đứng, trước pho tượng, chính là Vu Mã Tu đang nóng lòng cầm mảnh vỡ Yểm Hải, hắn nhìn thấy cảnh tượng sau lưng, ánh mắt trở nên đờ đẫn, đôi mắt trợn to!
Sau lưng, lôi vân tản ra, ánh sáng tia chớp to lớn vọt lên trong đêm đen, sự rung động này làm Vu Mã Tu phải há to miệng.
- Ầm ầm!
Trong ánh mắt Vu Mã Tu, đám tiểu thần thú Huyền Vũ đã cõng chuông lên đỉnh cao.
Vừa đến nơi, hai mươi mấy con tiểu thần thú biến mất trong nháy mắt, hóa thành nhiều đốm sáng nhỏ rơi xuống trên chuông lớn.
Trong nháy mắt, trên tầng cao nhất của chuông lớn xuất hiện đồ án Huyền Vũ, đồ án huyền ảo phức tạp, sinh động như Huyền Vũ sống lại!
- Khanh!
Chưa kịp nhìn kỹ, trên chuông lớn đã vang lên một giọng nói nhàn nhạt.
- Tôn chủ, ta đã chờ vạn năm, may mắn không làm nhục sự mệnh!
Giọng nói quỷ dị cung kính, sau đó biến mất ngay, Tô Dật có thể cảm nhận được lực lượng bên người đã biến mất, bay đi rất xa, đã đột phá chân trời.
Trong nháy mắt, trái tim Tô Dật đập nhanh một nhịp, trong lòng rất đau thương.
Trong chuông lớn, nhưng Xích Phi Hồng và Tô Uyển lại không hề nghe được lời vừa rồi, ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm.
- Tôn chủ? Vì sao thần thú Huyền Vũ lại gọi ta là tôn chủ?
Trái tim Tô Dật đập cuồng loạn, nhớ lại mọi thứ vừa xảy ra.
Bởi vì triệu hồi ra chuông lớn thần bí, tiểu thần thú Huyền Vũ không hề công kích hắn nữa.
Chẳng lẽ chiếc chuông lớn thần bí này không chỉ có quan hệ với Trấn Thiên Thạch, mà còn có quan hệ với thần thú nữa sao?
Lúc này, lông tơ sau gáy Tô Dật dựng thẳng lên, rùng mình lo sợ.
Tất cả không phải là sự trùng hợp!
Hắn trở thành người Thần Long Sứ? Ký hiệp ước với Kim Long?
Quay ngược về phía trước, hắn trở thành huynh đệ với Tô Tiểu Soái, chân thần của Phượng Hoàng? Nhận được tinh huyết Đế Tước?
Càng nhớ lại, Tô Dật càng không dám nghĩ tiếp, hắn triệu hồi chuông lớn thần bí, Tô Uyển và Xích Phi Hồng tiếp tục trốn vào bên trong.
- Chuyện đại kiếp thái cổ, ta phải hỏi lão Kim Long một tiếng!
Ánh mắt Tô Dật run rẩy, ánh sáng trong mắt trở nên lạnh xấu thương.
Bỗng nhiên, Tô Dật ngẩng đầu lên, sắc mặt Vu Mã Tu đã xám như màu đất, mắt mở to nhìn chằm chằm Tô Dật, giống như gặp ma!
- Tô Dật, sao lại là ngươi?
Vu Mã Tu run rẩy đến tận linh hồn, hắn không tin những gì mình đang nhìn thấy.
Nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, khóe miệng Tô Dật cong lên, ánh mắt hắn nhìn mảnh vỡ Yểm Hải trên tay Vu Mã Tu, nói.
- Mảnh vỡ trên tay ngươi có thể đưa ngươi đến Mộng Yểm Hải sao?
Nghe vậy, Vu Mã Tu nhanh chóng giấu mảnh vỡ Yểm Hải vào trong ngực, hắn dùng ánh mắt lăng lệ nói.
- Ngươi muốn thế nào? Không ngờ rằng ngươi có thể đuổi đến nơi này!
Ánh mắt Tô Dật lạnh băng, một luồng thiên uy cuồn cuộn xung kích ra, hắn nói với Vu Mã Tu.
- Đưa cho ta, ta sẽ cho ngươi toàn thây!
Trong giây phút này, Tô Dật đã vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Vu Mã Tu cảm nhận được khí tức khủng bố, nhịp tim hắn đập nhanh.
Nhưng thấy tu vi của Tô Dật chỉ Nguyên Tông cảnh ngũ trọng, ánh mắt Vu Mã Tu thay đổi liên tục.
- Đáng ghét, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi sao?
Ánh mắt Vu Mã Tu trở nên vô cùng ngoan lệ.
Dù sao hắn cũng là cường giả Nguyên Tông cảnh bát trọng, nếu so sánh với Tô Dật, hắn nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.
- Thứ ngông cuồng không để vào mắt cái gì, đi chết đi!
Cả người Vu Mã Tu trầm xuống trong nháy mắt, hắn lắc tay áo dài, trên cơ thể toả ra sương mù màu đen dày đặc.
Trong lúc phất tay, mùi hôi thối nồng đậm chấn vỡ hư không, nháy mắt đánh về phía Tô Dật.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Dật cũng biết là trong đám khói đen kia có vô số côn trùng.
Không phải cân nhắc điều gì nữa, Tô Dật chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, hắn muốn đi nhanh vào trong Mộng Yểm Hải, ngăn cản kế hoạch của Vu Mã gia.
- Ầm ầm!
Lập tức, Tô Dật rút Huyết Ma Sát Thần Kiếm ra, huyết văn sáng lóa tiêu tan giữa không trung.
Huyết Ma Sát Thần Kiếm liên tục đung đưa, suýt chút nữa bay khỏi tay Tô Dật.
- Bình Nhi, ngươi làm cái gì thế?
Tô Dật quát lên, không ngờ trong tình cảnh nguy hiểm thế này, Huyết Ma Sát Thần Kiếm lại làm loạn!
- Thúi như vậy! Chủ nhân, Bình Nhi chán ghét ngài!
Bình Nhi lẩm bẩm, nàng ngồi trong Huyết Sát Thần Kiếm, khuôn mặt mập mạp hiện lên sự tức giận.
Tô Dật lắc đầu cười khổ, không ngờ nhóc con này lại tức giận.
- Bình nhi, ngươi giúp chủ nhân một chuyến, sau đó ta sẽ cho ngươi ăn ngon!
Tô Dật không có cách nào khác, bây giờ đã ra trận rồi, đổi qua Thiên Tinh Kim Phách cũng không kịp nữa, hắn nhanh chóng tránh thoát đám khói đen mục nát bay đến, trong lòng hoảng hốt.
- Đó là ngài nói đấy! Bình Nhi đành giúp ngài lần cuối cùng!
Bình Nhi bình tĩnh như không có chuyện gì, nói nhỏ.
Tô Dật cắn răng, tiểu cô nương này rất thích kỳ trân dị bảo, nhất là các loại binh khí quý giá, không biết hắn phải đổ bao nhiêu máu nữa.
Nhưng bây giờ không có cách nào khác, Tô Dật đành phải cắn răng đồng ý.
Trong nháy mắt Tô Dật gật đầu, một tiếng nổ rầm vang vọng cả bầu trời, tiếng kiếm reo vang làm màng nhĩ người ta phải run lên.
- Bi Diệt Thiên Tinh! Mở!
Tô Dật không do dự, đánh nhanh thắng nhanh mới là tốt nhất.
Bỗng nhiên, bóng Tô Dật biến mất khỏi không trung, đến lúc hắn xuất hiện lần nữa, hắn đã hợp nhất làm một với Huyết Ma Sát Thần Kiếm.
Khói đen quanh quẩn quanh người Vu Mã Tu, hắn chỉ nhìn thấy một thanh kiếm lớn kinh khủng đứng lặng giữa không trung, có thể thấy rõ ràng bóng Tô Dật bên trong thân kiếm.
Lúc bóng Tô Dật lướt đi, một ánh kiếm vô cùng cường hoành tàn phá bừa bãi bay ra.
Không gian xung quanh trực tiếp bị đánh ra hư không đen nhánh, không quan bên cạnh trực tiếp bị sụp đổ!
Cho đến khi sóng kiếm bay đến bên người, ánh mắt Vu Mã Tu còn giữ lại sự rung động.
Hắn không ngờ rằng, thực lực của Tô Dật lại có thể kinh khủng như vậy.
Một giây này, hắn có thể cảm giác được ánh kiếm sắc hồng đánh lên đỉnh đầu mình!
Sóng kiếm càn quét khắp trời đất, xé nát không gian Nguyên Tông của Vu Mã Tu, vô số côn trùng đen bị lực phá hoại của sóng kiếm phá nát thành bột phấn bay xuống!
- Nguyên Vực Cảnh! Sao có thể được?
Toàn bộ không gian trực tiếp run rẩy, ánh hồng óng ánh, Tô Dật giơ tay chém xuống, ánh kiếm kèm theo sát khí bàng bạc, trực tiếp chém Vu Mã Tu thành hai nửa.