← Quay lại trang sách

Chương 2188

Mũi kiếm lướt qua, gợn sóng không gian bị rách ra một vết nứt kinh khủng, vừa lăng lệ vừa bá đạo!

- Ầm!

Bởi vì Vu Mã Tu uống đan dược của Long Gia nên hắn mới có tu vi cao như thế, bây giờ lại bị chém đôi trên cao.

Sóng kiếm biến mất, khí tức quỷ dị bị hủy diệt, giống như chưa bao giờ xuất hiện trong bầu trời yên tĩnh này.

Triệu hồi Huyết Ma Sát Thần Kiếm, Tô Dật cũng không ngờ rằng hắn sử dụng Bi Diệt Thiên Tinh cộng thêm kiếm ý lại có uy năng kinh khủng như vậy.

Cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay, khóe miệng Tô Dật dần dần cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

Giết chết Vu Mã Tu, Tô Dật vui mừng phát hiện ra hắn sử dụng hai Bi Diệt Thiên Tinh, nhưng nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải chỉ hạ xuống một thần mười.

Một kiếm kinh khủng như vậy, còn tua lại trong đầu Tô Dật, Bi Diệt Thiên Tinh, thật quá khủng bố.

- Hô!

Trong lòng Tô Dật hiện lên sự cuồng nhiệt, hắn dùng linh hồn để nhìn Huyền Linh Hỏa Tinh trong Thần Hải, ánh sáng trên đó chỉ hơi ảm đạm một chút.

Hắn cũng hiểu được, nhờ có Huyền Linh Hỏa Tinh chứa đựng năng lượng to lớn, bây giờ hắn có thể mở Bi Diệt Thiên Tinh kéo dài hai mươi hơi thở.

Mộng Yểm Hải, hắn có thể xông vào một lần!

Vu Mã gia! Nghĩ đến Vu Mã Địch, bỗng nhiên ánh mắt Tô Dật phát lạnh, thực lực vừa tăng lên tạo cho Tô Dật có thêm lòng tin vào chính mình.

- Chủ nhân, ngài nhớ cho Bình Nhi thức ăn ngon đấy!

Hình như Bình Nhi đang mệt mỏi vì vừa hợp thể kiếm ý với Tô Dật, giọng nói của nàng trong thân kiếm càng ngày càng nhỏ.

Tô Dật đau lòng vuốt Huyết Ma Sát Thần Kiếm, hắn cảm thấy ấm áp, nói khẽ.

- Ngủ ngoan! Chuyện còn lại giao cho ta là được!

Hắn đến gần pho tượng Huyền Vũ, ánh sáng đang phát ra trên đó thu hút sự chú ý của Tô Dật, trong óc lại hiện lên cảnh quần hùng tranh bá, cuồng thú thời viễn cổ nhảy múa.

Tô Dật thuận tay nhặt mảnh vỡ Yểm Hải lên, ánh mắt lăng lệ nhìn vào Vu Mã Tu bị chém thành hai nửa, đồng tử rét lạnh.

Trên tay Vu Mã Tu còn có mảnh vỡ sót lại, nó tỏa ánh sáng rực rỡ, phù văn mê hoặc hơn.

Nhìn đường vân mảnh vỡ trên tay, mặc dù chỉ về vực sâu Linh Tế, nhưng lại không có manh mối nào khác.

Cho dù hắn đứng bên trong pho tượng Huyền Vũ cũng không cảm giác được gì khác thường.

Lập tức, Tô Dật hơi hối hận vì đã cho Vu Mã Tu chết sảng khoái như thế!

Vu Mã gia cũng giống như Vân gia và các gia tộc Cổ Tông khác, đã đi vào tuyệt cảnh Yểm Hải vô số lần, đoán là rất am hiểu về những mảnh vỡ này.

Không chừng vì Vu Mã gia đã nghiên cứu ra cách đi vào Mộng Yểm Hải, nên Long gia mới chọn bọn họ để hợp tác.

Bây giờ, hắn đã giết Vu Mã Tu đang chuẩn bị đến Mộng Yểm Hải, Tô Dật nhìn mảnh vỡ Yểm Hải này, nụ cười dần biến mất, nhắm mắt trầm tư.

- Dật ca ca, huynh thử rót năng lượng linh hồn của Uyển Nhi vào đó đi!

Lúc này, giọng nói của Tô Uyển vang lên.

Nghe vậy, Tô Dật gật nhẹ đầu, hắn vận chuyển Ngự Thiên Quyết, rót năng lượng uy áp linh hồn của Tô Uyển vào trong mảnh vỡ.

- Xoẹt!

Ánh sáng trên mảnh vỡ lại bùng lên, liên tục di động, khí tức thượng cổ man hoang bao vây Tô Dật lại!

- Đó là!

Một năng lượng hủy diệt mênh mông càn quét quanh người Tô Dật như vòi rồng.

Bỗng nhiên, hắn có cảm giác bản thân bị một năng lượng vừa nặng nề vừa dịu dàng bao bọc.

Đó là loại cảm giác rất quen thuộc, không khác gì mấy với khí tức của Huyền Vũ vừa rồi, nhưng lại phức tạp hơn rất nhiều.

- Hô!

Tô Dật âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, sau đó hắn điều khiển khí tức cuồng bạo của chuông lớn thần bí đi ra, khí tức man hoang và khí tức viễn cổ hòa lẫn vào nhau, dần dần tạo thành dòng chảy không gian kinh khủng trên không trung!

- Phần phật!

Nhắm hai mắt lại, chuông lớn bao phủ quanh người Tô Dật, bóng dáng hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ yên lặng biến mất khỏi khí lưu cuồng bạo.

Chỗ biến mất, không gian vực sâu đen kịt thôn phệ hết mảnh không gian thê lương này.

-----

Ánh trăng sáng chiếu lên người, vực sâu Linh Tế hoang vu.

Đất đai yên bình như được mười hai thần thú trên tế đàn bảo vệ, tiêu diệt cảm giác hoang vu đang tràn ngập trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi và Vân Hãn Trần.

Hai người được linh dịch Tô Dật tẩm bổ, nhanh chóng khôi phục được vết thương trên người.

Tu vi đạt đến Nguyên Tông cảnh, trên thế giới có rất ít thứ có thể làm bọn họ bị thương, đặc biệt, khi tu luyện công pháp cường hãn sẽ có gân cốt và huyết nhục cường hãn hơn võ giả bình thường gấp trăm lần.

Cũng vì vậy, khi bị thương, chỉ có một vài dược vật có tác dụng với bọn họ.

Trong không gian thê lương và hùng lệ, một năng lượng cuồng bạo giữa tế đàn phóng thẳng lên trời, người tạo ra nó chính là Nguyệt Ngưng Nhi.

Ánh sáng vây quanh người Nguyệt ngưng Nhi, khí lưu phun trào, vòng xoáy năng lượng lạnh thấu xương, lại có thêm uy nghiêm vô cùng thần thánh.

Vân Hãn Trần đứng bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, hắn nhìn Nguyệt Ngưng Nhi đang chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên sự không thể tưởng tượng nổi.

Trong tuyệt cảnh, Nguyệt Ngưng Nhi vừa bị thương, vậy mà có thể đột phá được đến cảnh giới Nguyên Tông cảnh bát trọng!

- Ngươi đột phá!

Ánh mắt Vân Hãn Trần run lên, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Giọng nói lạnh nhạt, không có bất kỳ tình cảm nào, Nguyệt Ngưng Nhi đứng dậy, nói với Vân Hãn Trần.

- Không phải ngươi cũng được lợi không ít sao? Không chỉ khôi phục như ban đầu, khí tức còn hùng hậu hơn trước rất nhiều.

Dứt lời, Nguyệt Ngưng Nhi cầm Hạo Nguyệt lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình, nàng rất hài lòng.

Đứng đón ánh trăng, ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi thỉnh thoảng lại nhìn vào pho tượng Huyền Vũ.

Tô Dật đã đi vào trong đó một canh giờ rồi, vẫn không có tin tức gì.

Bỗng nhiên, Nguyệt Ngưng Nhi dịu dàng cầm bình linh dịch trân quý bỏ vào trong ngực, trong mắt lóe lên sự buồn bã nhàn nhạt.

- Ngươi rất quan tâm Tô Dật!

Giống như bại lộ bí mật nhỏ trong lòng, khuôn mặt Nguyệt Ngưng Nhi ửng đỏ, nàng nghiêm mặt nói.

- Ngươi muốn nói gì?

- Nàng là Tinh Nhi, ngươi là tỷ tỷ nàng!

Ánh mắt Vân Hãn Trần khác lạ, nói.

- Không thể phủ nhận, hắn là người trẻ tuổi ưu tú nhất mà ta từng thấy! Nhưng như vậy cũng không được!

Ánh mắt Nguyệt Ngưng Nhi lạnh lẽo, lạnh nhạt nói.

- Không cần ngươi nhắc! Ra khỏi tuyệt cảnh, ta sẽ khống chế!

- Xoẹt!

Vừa dứt lời, giữa tế đàn có một vòng xoáy mãnh liệt nổi lên, không gian xung quanh cũng xoay tròn, gợn sóng làm cho tim mọi người đập nhanh.

- Chuyện gì xảy ra?

Vân Hãn Trần và Nguyệt Ngưng Nhi cảm thấy sợ hãi, nhưng đến lúc này đã trở tay không kịp rồi.

Trong ánh sáng huyền ảo, một bóng người mặc y phục màu xanh đứng trên hư không, như thượng thần kiêu ngạo, dù thế gian sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt!

Trong vòng xoáy, một giọng nói bá đạo vang lên, một bàn tay dịu dàng xuyên qua vòng xoáy.

- Nắm chặt tay ta, chúng ta đi vào Mộng Yểm Hải!