← Quay lại trang sách

Chương 2193

Oanh!

Nhanh như tia chớp!

Trong ánh mắt kinh hãi của hai người, ba hư ảnh khổng lồ trực tiếp va chạm trên hư không, chỗ sâu trong thương khung bộc phát ra tiếng nổ trầm thấp!

- Phốc phốc!

Giằng co liên tiếp mười mấy hiệp, lực lượng chân thần Phượng Hoàng sao có thể kinh thường được, hơn nữa thực lực của Tô Tiểu Soái cũng là Yêu Vực Cảnh bát trọng!

Cường giả Long gia và Vu Mã Địch phun ngụm máu tươi lớn, bay ngược ra trên mặt đất!

Dưới thần ảnh, bóng người Tô Tiểu Soái trở nên to lớn, trên tay cầm ánh lửa đó, khí tức bá đạo vô song, đôi mắt hắn nhìn xuống, cường hoành nói.

- Tu vi không tệ! Nhưng cũng chỉ có con đường chết!

Tô Tiểu Soái nhìn không trung xung quanh, ánh mắt cực kỳ lãnh khốc, hoàn toàn không hề có chút ngây thơ như lúc nhìn Tô Dật!

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Tô Tiểu Soái giơ tay chém xuống, từ lòng bàn tay có hai ngọn lửa kinh người bay ra, giống như tiếng sấm rền vang!

Trong nháy mắt đó, liệt diễm toả sáng, cả toàn bộ Mộng Yểm Hải đều có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm lan tràn ra, ánh lửa màu đỏ thẫm bỗng nhiên tuôn về phía Vu Mã Địch và cường giả Long gia!

Ánh đỏ uốn lượn, uy áp kim lôi bùng lên như pháo hoa, tiếng nổ vang lên bên tai không dứt!

Vu Mã Địch và cường giả Long gia giãy dụa điên cuồng, nhưng võ giả bình thường sao có thể chịu nổi hoả diễm chân thần Phượng Hoàng chứ?

- A a!

Không lâu sau, hai tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên.

Trong lửa đỏ, Vu Mã Địch và cường giả Long gia ngã ầm xuống đất!

Tiếng nổ lách tách của lửa vang lên như tiếng mưa trút, thần uy đáng sợ như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Tô Tiểu Soái nhìn hai người bị cháy xám ngắt, hắn thở phào một hơi, cười lạnh, khẽ phủi tro bụi trên vai.

- Không chịu nổi một kích!

Sau đó, Tô Tiểu Soái ngước đôi mắt lên, nhìn không gian Mộng Yểm Hải thần bí ở trước mắt.

Khí tức tuyên cổ man hoang trào dâng khắp nơi, khuôn mặt béo của Tô Tiểu Soái hiện lên sự rung động.

Trong đầu hắn xuất hiện nhiều hình ảnh, nhưng khi cẩn thận nghĩ đến, lại không nhớ ra gì cả.

- Vẫn không nhớ nổi cái gì hết! Sau mỗi lần niết bàn, đều phiền phức như vậy! Trí nhớ cũng thiếu đi nhiều!

Tô Tiểu Soái nhụt chí cười cười.

Thật ra, lần này Tô Tiểu Soái tỉnh lại còn có nguyên nhân khác.

Lúc mười hai thần thú đưa mấy người Tô Dật đi vào Mộng Yểm Hải, tàn hồn Phượng Hoàng từng đi vào chuông lớn nói chuyện với hắn.

Vì vậy, Tô Tiểu Soái mới có thể nhanh chóng tỉnh lại như thế.

Bây giờ, đứng trên Mộng Yểm Hải, thần mây dày đặc trên đầu, dưới chân sáng bóng như gương.

Tô Tiểu Soái giống như đi vào một thế giới tuần hoàn đứng yên, không nghĩ ra gì cả.

Hắn dứt khoát lắc đầu, đi đến bên cạnh Nguyệt Ngưng Nhi, đánh giá cả đám người.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra? Các ngươi biết bao nhiêu chuyện thì nói hết cho ta!

Tô Tiểu Soái không khách khí chút nào, đanh thép nói.

Biết rõ ân oán giữa Tô Dật và Long gia, vậy mà đại quyết Vân gia lần này vẫn là phiền phức do Long gia gây ra, Tô Tiểu Soái cắn chặt hàm răng.

- Đáng ghét, đợi lão đại tỉnh lại, chúng ta đi diệt toàn bộ Long gia!

Khí tức mãnh liệt từ trên người Tô Tiểu Soái bay ra, kèm theo thần uy tuyệt cường, làm cho ba người ở đây sợ run tim mất mật!

Tô Tiểu Soái vừa ra tay, Vu Mã gia và cường giả Long gia đã không chịu nổi một kích!

Nháy mắt, Vân Trung Ly và Vân Hãn Trần nhìn nhau, Nguyệt Ngưng Nhi cũng vì câu chị dâu kia mà xấu hổ không nói nên lời.

- Ngươi thật sự là Phượng Hoàng sao?

Nguyệt Ngưng Nhi nhẹ nhàng nói.

Tô Tiểu Soái nhíu mày, ưỡn cao cái bụng tròn trịa, yếu ớt nói.

- Thế nào, không giống sao?

Nguyệt Ngưng Nhi bật cười, lắc đầu, nói.

- Chỉ là khác với tưởng tượng của ta quá!

- Nếu không phải vì cứu lão đại nê xuất quan sớm, bây giờ ta đã là một thiếu niên tuấn tú rồi!

Tô Tiểu Soái liếc mắt một cái, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Nguyệt Ngưng Nhi, nói khẽ.

- Đúng rồi, ngươi lão bà thứ mấy của lão đại ta?

Nguyệt Ngưng Nhi nhanh chóng xua tay, khuôn mặt đỏ ửng lên, ngập ngừng.

- Ta... Ta không phải, ta chỉ là bằng hữu của hắn! Phượng hoàng đại nhân, ngài đừng nói lung tung!

Tô Tiểu Soái khoát tay áo, khôi phục lại dáng vẻ nghịch ngợm gây sự, cười nói.

- Nhìn ngươi như vậy là ta đã biết rồi, lão đại ta ưu tú như vậy, có thể làm huynh đệ với Phượng Hoàng ta, có mấy hồng nhan tri kỷ cũng là chuyện rất bình thường, như vậy đi, ngươi cứ giống như lão đại, gọi ta là Tiểu Soái đi!

Nguyệt Ngưng Nhi dịu dàng cười, gật nhẹ đầu.

- Hai người các ngươi có gì muốn nói không? Nếu không có thì đi ra ngoài trước đi!

Tô Tiểu Soái cảm giác được Vân Hãn Trần hơi tức giận, lập tức liếc mắt nói.

Vân Hãn Trần nhìn thoáng qua Vân Trung Ly, Vân Trung Ly cũng chỉ cười khổ, Tô Tiểu Soái cuồng vọng như vậy, nhưng người ta là thần thú đó, ta có cách nào đâu?

Vân Trung Ly cười khổ một tiếng, hắn đưa ánh mắt lên người Tô Dật, nói khẽ.

- Đợi Tô Dật tỉnh lại, ta muốn nói rõ với hắn vài việc!

- Ồ?

Tô Tiểu Soái gật gật đầu như có như không.

Qua hồi lâu, Tô Dật dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, cộng thêm khí tức man hoang vô cùng kinh khủng, Thái Hư Thần Hải bên trong cơ thể đã khôi phục lại được bảy tám phần.

Bỗng nhiên hắn mở hai mắt ra, vài đôi mắt khác đang chăm chú nhìn hắn, Tô Tiểu Soái vô cùng hưng phấn, kêu lên.

- Lão đại, ngươi khôi phục lại rồi!

Tô Dật bẻ cổ, hắn có thể cảm giác được nguyên khí đã tràn đầy, Tô Dật đứng dậy, cười nói.

- Đúng vậy, lần này bị tên nhóc nhà ngươi chơi một vố không nhỏ!

Tô Tiểu Soái cười ngây thơ, hắn nhìn Vân Trung Ly nói.

- Lão nhân này có chuyện muốn nói với ngươi!

- Tô Dật, bây giờ ngươi lập tức đi đến trung tâm đáy nước của Mộng Yểm Hải đi, ở nơi đó có người đang chờ ngươi!

Vân Trung Ly cau mày.

Lúc đầu hắn và Tô Kính Uyên đi vào Mộng Yểm Hải, không ngờ lại lọt vào mai phục của Vu Mã gia, Vân Trung Ly ở phía sau bọc hậu cho Tô Kính Uyên, nên ở lại đánh với người Vu Mã gia.

- Là Vân Tinh sao!

Tô Dật hoảng sợ nói.

Vân Trung Ly lắc đầu, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nói khẽ.

- Phía dưới Mộng Yểm Hải mới là nơi kinh khủng nhất, ngươi vào đó phải cẩn thận.

- Ai đang chờ ta ở dưới đó?

Tô Dật tò mò.

Nhìn thấy Tô Dật nhíu lông mày, Vân Trung Ly nhịn không được thở dài một tiếng, thấp giọng nói.

- Ta cũng không giấu nữa, ngươi đã đi vào đây, tất cả đều do ý trời, cho dù ta nói ra, hắn cũng sẽ không trách ta. Thật ra người phía dưới Mộng Yểm Hải chính là cha đẻ của ngươi,Tô Kính Uyên!

Nghe vậy, đầu óc Tô Dật quay cuồng, trong óc nhanh chóng hiện lên khuôn mặt tuấn lãng trên bức tranh.

Người danh chấn khắp Man Thành, người cha đẻ chưa bao giờ lộ mặt, Tô Kính Uyên!

Trong ánh sáng mông lung, Tô Dật đã mất đi thần trí, chỉ nghe được giọng nói của Vân Trung Ly chầm chậm vang lên.

- Năm xưa, cha mẹ của ngươi, Tô Kính Uyên và Ôn Phù bị Long gia truy sát, ta đã đưa bọn họ về Long gia. Nhưng lại chịu ảnh hưởng rất lớn vì Long gia đã cướp sạch Cổ Tông. Để bảo vệ bọn họ, ta và Uyển Nhi phu nhân vụng trộm đưa Tinh Nhi vào Yểm Hải tuyệt cảnh. Cũng nhờ lần đó, cha mẹ ngươi đã giúp ta tìm ra Mộng Yểm Hải!