← Quay lại trang sách

Chương 2194

Bên trong Mộng Yểm Hải cực kỳ hung hiểm, nhưng mọi chuyện xem như hữu kinh vô hiểm. Ai ngờ rằng đến cuối ải thứ nhất, mẹ của ngươi bỗng nhiên ra tay cứu Tinh Nhi trời sinh tuyệt mạch, còn đưa Mộc Trấn Thiên Thạch cho Tinh nhi, sau đó đẩy ba người chúng ta ra ngoài, yêu cầu không được lộ ra tung tích của Kính Uyên!

Sau khi nói xong, Vân Trung Ly híp mắt lại, hồi ức vô hạn này giống như lưỡi đao đâm vào ngực hắn.

- Vì sao mẹ ta phải làm vậy?

Tô Dật khẽ nuốt nước bọt, trầm thấp hỏi.

Vân Trung Ly vẫn lắc đầu, trong mắt hiện lên sự bi thương, tiếp tục nói.

- Chúng ta đều không biết, từ lúc đó trở đi, chúng ta chưa từng gặp lại mẹ ngươi! Không có mẹ ngươi, Kính Uyên như điên rồi, hắn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng!

Câu này làm cho Tô Dật không biết nên nói gì mới tốt, thì ra năm xưa cha mẹ hắn rời khỏi Man thành cũng là vì Long gia.

- Lại là Long gia!

Đôi mắt Tô Dật toát ra ánh lửa, chiến ý cuồn cuộn chảy ra.

Vân Trung Ly nhìn về phía Tô Dật, nói khẽ.

- Lúc đầu thực lực của Vân gia và Long gia không cách nhau nhiều, nhưng năm xưa có một cường giả xuất thế, trực tiếp áp chế Vân gia và Kính Uyên xuống! Nên cha mẹ ngươi đề nghị ta đi vào Mộng Yểm Hải tạm lánh một thời gian!

Bỗng nhiên, Tô Dật nhớ đến người đã cướp trái tim mẫu thân Liễu Nhược Hi, là lão giả vực ngoại có thực lực không phân cao thấp với Đoan Mộc Kình Thiên, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

- Mọi chuyện đã rõ!

Tô Dật hít sâu một hơi, nhẹ nói.

Tô Dật và Vân Trung Ly đau đầu nhìn nhau, bây giờ không chỉ không biết tung tích của Ôn Phù, ngay cả Tinh Nhi cũng không biết đang ở đâu.

Làm chồng, làm con, trái tim hai người nối liền với nhau.

- Sau nhiều năm như thế, khi đi vào Mộng Yểm Hải vẫn không phát hiện ra điều gì sao?

Tô Dật chau lông mày lại.

Vân Trung Ly nhẹ gật đầu, nói khẽ.

- Trong Mộng Yểm Hải nguy hiểm quá, dù là cường giả Nguyên Vực Cảnh cũng không dám ở lại lậ. Mỗi lần đến chỗ năm xưa thất lạc, chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ của một nữ tử áo xanh lục dẫn mẹ ngươi đi!

- Nữ tử áo xanh lục! Nữ tử áo xanh lục!

Xích Phi Hồng lập tức trở nên kích động, hắn lớn tiếng nói.

- Tô Dật, năm xưa ta từng thấy hai nữ tử trong Huyễn Ma trận, chắc chắn đó là cô nương áo xanh lục dẫn mẹ ngươi đi!

Xích Phi Hồng nhớ lại cảnh năm xưa, gia gà nổi lên một lớp.

Ánh mắt già nua của Xích Phi Hồng rung động, không ngờ rằng, nữ tử năm xưa mình nhìn thấy, lại chính là mẫu thân của Tô Dật.

- Bây giờ không rõ tung tích của Tinh Nhi, đoán là có hai tình huống, một là Long gia bắt được, hai là cũng bị nữ tử từng đưa mẹ nguơi đi dẫn đi!

Vân Trung Ly nghiến răng, trên khuôn mặt tang thương hiện lên sự cô đơn.

Sau đó, Vân Trung Ly cúi đầu với Tô Dật đang ngẩn ngơ, nói.

- Tô Dật, Uyển nhi được ngươi chăm sóc tốt, Vân gia sẽ không quên ân tình này! Ngươi và Tinh Nhi có duyên có phận, hai nhà chúng ta cũng xem như có qua lại, bây giờ cha ngươi ở bên dưới, đành nhờ ngươi tìm kiếm Tinh Nhi giúp!

Tô Dật kinh sợ, ánh mắt nháy mắt có sự rung động lướt qua, dù sao Vân Trung Ly cũng là ân nhân cứu mạng của cha mẹ hắn, Tô Dật cũng cúi đầu đáp lễ.

Vân Hãn Trần và Nguyệt Ngưng Nhi khẽ liếc nhau, chẳng lẽ bọn họ không vào Mộng Yểm Hải sao?

- Sư phụ, ta muốn đi Mộng Yểm Hải tìm Tinh Nhi!

Vân Hãn Trần vội la lên.

- Gia chủ, ta cũng đi! Ta là tỷ tỷ của Tinh Nhi!

Nguyệt Ngưng Nhi nhìn Tô Dật một cái, nói không do dự.

- Bậy bạ! Mộng Yểm Hải là nơi mà các ngươi có thể vào được sao? Có chân thần Phượng Hoàng, Tô Dật mới không sợ! Các ngươi vào chỉ thêm phiền phức! Bây giờ đã giải được mối nguy nan trước mắt, chúng ta phải ra ngoài dọn dẹp phần còn lại.

Đôi mắt Vân Trung Ly chăm chú nhìn Tô Dật.

Lúc này, Vân Trung Ly đã hoàn toàn bỏ qua thành kiến với Tô Dật.

Tô Dật có thể vì Vân Tinh đi đến bước này, Vân Trung Ly tin rằng, chắc chắn Vân Tinh sẽ không có chuyện gì!

- Các ngươi ra ngoài đi! Ta sẽ tìm được Tinh nhi và cha mẹ ta!

Tô Dật ngước đôi mắt lên, khoé mắt hơi ẩm ướt.

Trong đầu hắn vang lên giọng nói dịu dàng, đó chính là Tô Uyển, nàng nói.

- Tô Dật ca ca, ta đi với ngươi, cha ta từng nói, trước lúc ta sinh ra đã từng đến Mộng Yểm Hải, ta không sợ!

Nghe vậy, Tô Dật gật nhẹ đầu, hắn đảo mắt nhìn đám người, khí tức tuôn trào như vòi rồng, cao giọng quát.

- Vân gia chủ, chắc chắn Tinh Nhi sẽ trở về!

- Đi thôi! Tiểu soái!

Dứt lời, một người một đứa bé có khí tức mạnh mẽ kinh khủng bay lên, tạo thành quỹ tích khe vỡ thật dài.

Lần nữa quay về trung tâm Mộng Yểm Hải, ánh mắt Tô Dật trở nên run rẩy.

Cha hắn đang chờ dưới đáy Mộng Yểm Hải, vì mẹ hắn, chịu đựng khổ cực hai mươi năm!

Lập tức, trong đầu Tô Dật có một luồng nóng bỏng dâng lên, kích động không kìm chế được, làm cho chân tay hắn luống cuống.

Nghe Vân Trung Ly nói, năm xưa bọn họ phát hiện ở trung tâm Mộng Yểm Hải có mảnh vỡ óng ánh nhất, đó chính là lối vào Mộng Yểm Hải.

Chỉ cần đánh một kích lên mảnh vỡ là có thể vào trong được.

- Ai nha, phiền phức quá!

Nghe Tô Dật nói, thần thú trấn thủ Mộng Yểm Hải là Băng Loan, Tô Tiểu Soái trực tiếp liếc mắt, nói khẽ.

- Tên Băng Loan kia, chỉ thích làm mấy đồ xuất quỷ nhập thần! Lão đại, ngươi tránh ra, để ta đốt hết đám sáng lóng lánh kia!

Nhìn mặt nước biển chứa đầy mảnh vỡ óng ánh, Tô Tiểu Soái nhanh chóng bay lên cao, hắn ưỡn ngực, lồng ngực nhanh chóng phồng lên như khí cầu!

- Hô!

Tô Tiểu Soái sờ mũi, đôi mắt nhỏ trừng đến đỏ bừng, năng lượng hoả diễm vô cùng nóng bỏng ầm ầm phun ra!

Trong miệng nhỏ, một luồng hoả diễm giống như Hoả Long vô cùng to lớn, xuyên không gian bay ra.

Hoả diễm vô cùng kịch vừa phun ra, khí thế cuồng bạo làm không gian xung quanh vặn vẹo, khí thế hủy diệt trực tiếp đánh đến mảnh vỡ ở trung tâm!

- Xì xì xì!

Chỉ nghe tiếng nổ vang liên tiếp, mảnh vỡ Yểm Hải bị nóng chảy ra, trong một vết nứt không gian đen nhánh, có sát ý lăng lệ dâng lên.

- Hô hô hô!

Khí tức lạnh lẽo từ lòng đất ùa ra, khe hở có nước màu xanh thẳm yêu dị như nước từ địa ngục chảy ra.

- Xong!

Tô Tiểu Soái vỗ tay một cái, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô Dật.

Nếu có người khác biết, Tô Tiểu Soái tiêu hủy hết tất cả mảnh vỡ Yểm Hải quý giá, chắc chắn sẽ tức hộc máu!

Nhìn Mộng Yểm Hải như vực sâu thẳm, trái tim Tô Dật điên cuồng nhảy lên, hắn trầm giọng nói.

- Cha, ta đến rồi!

Khi tất cả người đi theo Tô Dật nhảy vào Mộng Yểm Hải, không có người chú ý đến, trong linh điền của không gian thần bí, Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp đang điên cuồng lắc lư!

Mộng Yểm Hải cổ lão và thần bí, thật ra không u ám như Tô Dật tưởng tượng.

Trong bí cảnh đáy biển bát ngát, giống như một lỗ đen vô hình, liên tục thôn phệ tất cả sinh cơ trong không gian.

Đáy biển xanh thẳm trước mắt, chỉ còn có nước biển u ám vô tận.