Chương 2195
Bọt khí nhỏ mịn dưới nước, Tô Dật có thể cảm nhận được năng lượng cực kỳ khủng bố ẩn giấu khắp nơi.
Lúc hắn vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, năng lượng quỷ dị xung quanh đều tự giác nhường đường cho hắn.
- Lão đại, đi về phía trước đi! Hình như phía trước có cái gì đó!
Tô Tiểu Soái nhắc nhở.
Tô Tiểu Soái dẫn đầu, quanh người hắn có một làn hoả diễm bùng lên, chiếu rọi không gian u ám, làm cho cảnh sắc xung quanh thêm lộng lẫy chói lọi.
Nhờ ánh sáng Tô Tiểu Soái chiếu ra, bóng người Tô Dật càng nhanh chóng hơn, hắn bay nhanh đến chỗ sâu Mộng Yểm Hải.
Năng lượng xung quanh lít nha lít nhít ngày càng nhiều, bọt khí nhỏ cũng càng lớn hơn, giống như năng lượng trong Mộng Yểm Hải đang sợ hắn.
Đi không lâu sau, Tô Dật đã nhìn thấy chùm sáng cổ xưa mục nát nổi lơ lửng.
Trong chùm sáng đó, có không ít sách vở công pháp, linh thảo, dược phẩm, chiến giáp, ngay cả thiên tài địa bảo cũng có.
Những bảo vật truyền thừa vạn năm, có nhiều phẩm giai khác nhau, thậm chí có cả Thiên phẩm sơ giai, nhưng Tô Dật còn lo lắng cho phụ thân Tô Kính Uyên của hắn hơn, nên không có hứng thú nhìn.
Tô Dật thấy mình đi khá lâu rồi, trong lòng hắn hơi nghi ngờ, vì sao ở đây không có khí tức võ giả nhân loại chứ?
- Qua bên kia!
Tô Tiểu Soái nhìn sang một phương hướng khác, có ánh sáng mông lung ánh lên.
Tô Dật cũng nhẹ gật đầu, nguyên khí dưới chân tăng vọt, hắn gạt bọt khí kinh khủng ra, sau đó cả người nhanh chóng phóng đến vị trí Tô Tiểu Soái nous.
- Đó là Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp!
Bỗng nhiên Tô Dật nhớ ra, Xích Phi Hồng đã từng lấy ra một mảnh Hoàn Dương Diệp, để hắn chú ý đến động tĩnh của Bồ Đề Cổ.
Bây giờ, Hoàn Dương Diệp bay ra, có nghĩa là gì?
Hoàn Dương Diệp có khác thường ở đây, chứng minh rằng nơi này có Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ.
Tô Dật kích động không gì sánh được, tốc độ nhanh hắn như tia chớp, bay theo ánh sáng xanh trong nước, bóng người như kiếm, nhanh chóng tìm đến chỗ phát sáng.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng rung động ở phía trước, năng lượng yêu dị như cái phễu hút Tô Dật và Tô Tiểu Soái vào trong.
- Ha ha ha ha!
Tiếng cười vũ mị và yêu dị của nữ tử xông vào trong óc Tô Dật, bỗng nhiên, nước biển như phong bạo xung quanh hoàn toàn bốc hơi.
Giống như đi vào một hang động u ám, khí tức kinh khủng tràn ngập không gian không có chút sự sống này.
- Ngươi có nghe được tiếng ai cười không?
Tô Dật nhìn không trung đen tối xung quanh, màu xanh đã tràn ngập khắp nơi, như muốn cắn nuốt hết cả hang động.
Trên mặt Tô Tiểu Soái cũng hiện lên sự ngưng trọng, nói.
- Nghe thấy, nhưng đây không phải giọng của Băng Loan! Hơn nữa yêu khí ở chỗ này thật dày đặc!
- Rầm rầm!
Vừa dứt lời, trong huyệt động, năng lượng lít nha lít nhít như rắn nhỏ trườn về phía Tô Dật.
- Sao chưa đi vào? Mau đến đây? Không phải ngươi muốn tìm Vân Tinh sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy Ôn Phù? Bọn họ đều ở đây!
Tiếng nói quỷ mị mà mê hoặc từ sâu trong hang động, làm cho không gian hoang vu tràn ngập tiếng vang kỳ quái.
- Là ai!
Ánh mắt Tô Dật phun trào trong nháy mắt, thầm nghĩ đây là lời nói của ai?
Trong nháy mắt, Tô Dật và Tô Tiểu Soái bay về phía ánh sáng, chỉ thấy một cái cây to lớn hình trụ đứng thẳng phía trước.
- Đó là?
Tô Dật và Tô Tiểu Soái nhìn chằm chằm một cây hình trụ lớn trước người, Tô Dật cảm giác được năng lượng quỷ dị liên tục xông vào trong đầu.
Bỗng nhiên, Tô Dật lặng yên vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, mất một thời gian mới hoá giải được năng lượng linh hồn quỷ dị kia.
- Sưu sưu!
Ánh sáng xanh lục xẹt qua trước người, trong nháy mắt dán lên trên cây trụ óng ánh, rất nhanh, một hiện tượng quỷ dị xảy ra.
Lá Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp giống như được sinh ra trên cây trụ óng ánh, dùng mắt thường cũng có thể thấy năng lượng mênh mông quét ra, làm lòng người run lên, sau đó lá cây nhỏ điên cuồng lớn lên.
Phiến lá to lớn như cự thú kinh khủng phong lên trời, cành cây thô to điên cuồng lau động, như đang bảo vệ cây trụ óng ánh chính giữa.
Ánh mắt Tô Dật nhìn cây trụ óng ánh trước mặt, hắn vừa đến gần đã cảm giác năng lượng mênh mông dữ tợn vọt đến chỗ mình.
Vòng sáng mông lung, nếu Tô Dật không có Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hộ thể, sợ là đã bị năng lượng quỷ dị này mê hoặc rồi.
- Hô hô! Quấy nhiễu linh hồn thật mạnh!
Ánh mắt Tô Dật rung động, nhìn cây trụ chọc trời trước mắt.
- Đó chính là Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ! Không ngờ nó có thể lớn lên như thế trong Mộng Yểm Hải!
Giọng nói của Xích Phi Hồng run rẩy, hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn lên.
Nghe vậy, ánh mắt của Tô Dật cũng bắt đầu run rẩy, ánh mắt nheo lại nhìn năng lượng sáng long lanh trên thân trụ, uy áp linh hồn như núi lửa phun trào khắp nơi.
- Gia hỏa này, mệt ta luôn đưa nó theo trên người! Tìm được đồng bạn thì phản bội ngay!
Tô Dật nhíu lông mày.
Ánh mắt Tô Dật loé lên, nơi này không có cửa ra vào, trước mắt phải đi lên, sau đó suy nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trên Bồ Đề Cổ, năng lượng chồng chất theo từng tầng, năng lượng uy áp liên tục phun trào ra, làm cho người ta nhìn thấy là tim đập nhanh.
- Đến đây! Mau đến đây! Không phải ngươi muốn tìm Tinh nhi sao? Mẹ của ngươi cũng ở bên trong đó!
Bồ Đề Cổ lại phát ra giọng nói quyến rũ, hấp dẫn Tô Dật đến gần.
Bình tĩnh lại, Tô Dật âm thầm đọc Ngự Thiên quyết, lúc này hắn đã không còn chịu ảnh hưởng nữa, Tô Dật lập tức hiểu ra.
Hoá ra, trong tuyệt cảnh có nhiều mảnh vỡ Yểm Hải như thế, đều được lấy trên cây Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ này.
Cộng thêm hoàn cảnh đặc biệt của Mộng Yểm Hải, mảnh vỡ Yểm Hai mới có thể tạo ra uy hiếp linh hồn kinh khủng thế này.
- Đã mời ta vào, vậy ta phải vào rồi!
Khoé miệng Tô Dật cong lên, nhìn Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ.
Mặc dù hắn cách trụ năng lượng không xa, nhưng Tô Dật biết, giữa hai bên có rất nhiều tầng phong ấn, chỉ khi hắn đi vào, mới có thể tìm được tận nơi Bồ Đề Cổ.
Thôi động năng lượng chuông lớn thần bí, ánh mắt Tô Dật trở nên trong vắt, kèm theo uy thế không gì sánh bằng, hắn và Tô Tiểu Soái cùng nhau xông vào trong trận Bồ Đề Cổ.
Bước vào trong trận, quanh người Tô Dật có vô số huyễn ảnh xuất hiện, mỹ nhân, biển lửa, núi đao, sóng kiếm, lôi minh, tia chớp, cốt địa.
Huyễn tượng vô biên hiện lên trước mắt Tô Dật, cũng may linh hồn hắn thanh tỉnh, cho dù có Bồ Đề Cổ vẫn không bị ảnh hưởng bởi lực lượng quỷ dị này, nên hắn hoàn toàn không sợ!
Chỉ thấy Tô Dật suy nghĩ một lúc, hắn trực tiếp gọi chuông lớn thần bí ra, khí tức quanh người bị tách biệt, khí tức thê lương bao phủ hắn, Tô Dật như đang đi trên đất bằng.
Không đến một nén hương, Tô Dật đã đi đến trung tâm Bồ Đề Cổ.
Đôi mắt hắn tràn đầy rung động, giờ phút này, khí tức quanh người Tô Dật đã mênh mông cường đại không gì sánh bằng, nhìn một hạt giống trong chiếc trụ trong suốt, Tô Dật biết đó là bản thể của Bồ Đề Cổ.