← Quay lại trang sách

Chương 2196

Lấy xuống!

Ánh sáng trong mắt Tô Dật bắn ra, khí trên trên người mênh mông cao ngất như núi.

- Cút ngay cho ta!

Một giọng nữ hung hãn từ trong Bồ Đề Cổ vang lên, giống như tiếng lệ quỷ kêu gào, làm Tô Dật nghe xong phải nhướng mày!

Linh hồn đau xót, trong đầu Tô Dật truyền ra cảm giác muốn hôn mê.

Lúc rút tay về, Tô Dật có thể cảm giác được trong không gian mê huyễn có một bóng đen từ sau Bồ Đề Cổ bay ra!

- Oanh!

Lập tức, bên cạnh một luồng nguyên khí hung ác đánh về phía Tô Dật, một loại tà ác đến cực độ đánh đến.

Tô Dật nghiêng người, nhanh chóng đạp chân tránh thoát khỏi công kích, hắn nhìn về phía chân trời.

Trên Bồ Đề Cổ, một khí tức màu đen thần bí hung hãn hiện ra, đủ để mê hoặc tâm trí con người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bóng đen vọt đến trước mặt Tô Dật, những nơi bóng đen đó đi qua đều giống như đêm tối bao phủ, bao trùm cả hư không.

Mở rộng linh hồn, Tô Dật cảm giác được tu vi của bóng đen đó khoảng Nguyên Vực cảnh lục trọng.

Nhưng khí tức cường hãn màu đen quanh người hắn cực kỳ quỷ dị, Tô Dật không thể không đề phòng.

- Ầm ầm!

Bóng đen kia như hung thú hình người bộc phát ra năng lượng cuồng bạo, trong miệng la hét không ngừng.

- Là ngươi, chính là ngươi đã hại chết nàng! Ta muốn giết ngươi!

Vừa mới nói xong, năng lượng tà ác màu đen tràn ngập hư không, bóng đen trước mặt bay lên cao, giống như ác quỷ dưới Cửu U.

- Muốn chết! Dám khi dễ lão đại ta!

Tô Tiểu Soái vượt ngang hư không, bước ra một bước, dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía bóng đen, năng lượng trên người đốt cháy nóng nỏng.

- Khoan đã! Để ta tự mình đến!

Tô Dật quát khẽ một tiếng.

Vừa mới nói xong, sâu trong hai mắt Tô Dật tuôn ra sự bá đạo vô song, tiếng long ngâm vang vọng sau lưng.

Bỗng nhiên, hư ảnh Kim Long dữ tợn gào thét, khí tức bá đạo tha thiết xua tan một phần bóng đen.

Ánh sáng phun trào, không gian chật hẹp trở nên rực sáng, Tô Dật thấy rõ khuôn mặt người trước mặt, khuôn mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc!

- Phong bá?

Đôi mắt Tô Dật trừng lớn, không ngờ bóng đen công kích hắn lại là Phong bá trước đây Vương Thượng Vũ từng cứu.

Tu vi của Phong bá lại là Nguyên Vực Cảnh, chẳng lẽ trước đó hắn luôn giả vờ?

Hắn là phụ thân Tô Kính Uyên của mình sao?

Ánh mắt Tô Dật ngơ ngác, con ngươi mở lớn, bóng dáng Phong bá đã đến gần.

Phong bá vung hai tay lên, một cỗ khí tức âm u tà ác bay lên, uy áp kinh khủng ngút trời!

- Ha ha ha, đến đây đi, để cho cha con các ngươi đánh một trận! Ta xem thử là con lợi hại hơn hay là cha lợi hại hơn!

Giọng nói bén nhọn của nữ tử lại vang lên từ trong Bồ Đề Cổ, khí lưu quỷ dị làm cho Tô Dật run rẩy.

- Là ngươi, ngươi cướp Phù Nhi của ta! Ta muốn giết ngươi!

Phong bá, lúc này phải gọi là Tô Kính Uyên mới đúng, hắn mở to đôi mắt to nhánh, cả người tràn ngập chiến ý thấu xương đánh về phía Tô Dật.

Tô Tiểu Soái nhìn thấy mà gấp gáp, hắn tạo ra một ngọn lửa trong hư không, quát lên.

- Lão đại, ta giúp ngươi!

- Xoẹt!

Bóng người Tô Dật xông ra, nhìn Tô Kính Uyên như điên dại, hắn đoán được trọng lòng Tô Kính Uyên đã sinh lòng oán hận, sau đó bị Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ lợi dụng.

Lập tức, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Tiểu Soái, bóng người Tô Dật vượt qua, khó khăn lắm mới né được công kích của cha mình.

- Chờ đợi hận thù đã hai mươi năm, cha, ngài tỉnh lại đi!

Tô Dật thốt lên, cuối cùng cũng tìm ra người cha ở thế này, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế.

Bỗng nhiên, tiếng quát của Tô Dật vang lên, kình khí Hỗn Nguyên Chí Tôn Công bá đạo không dám trực tiếp đối cứng với Tô Kính Uyên, chỉ có thể lướt qua một bên.

- Đáng ghét!

Bóng người Tô Dật giống như huyễn ảnh bay lên, mà Tô Kính Uyên lại xem hắn là kẻ địch, hai tay điên cuồng quét ngang, vòng xoáy năng lượng to lớn căng phồng lên với tốc độ tia chớp.

Đến lúc tránh cũng không tránh nổi, Tô Dật cắn răng một cái, mở Bi Diệt Thiên Tinh ra.

Lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán, nếu không sẽ loạn.

- Cha, nhịn một chút!

Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Dật run lên, hắn cong người xuyên qua mấy vòng xoáy màu đen, hai chân đạp mạnh trên không trung, bóng người bay đến gần Tô Kính Uyên!

- Oanh!

Thực lực tăng vọt trong nháy mắt, ánh sáng nguyên khí rực rỡ của nguyên khí cường hãn xoay xung quanh Tô Dật, thế công mênh mông khóa Tô Kính Uyên lại!

Lúc này Thiên Nguyên Yêu Hồn của Tô Dật đã có cảm giác xé rách kịch liệt, tiếng Bồ Đề Cổ vang lên trong đầu!

- Tiểu Soái, đốt Bồ Đề Cổ cho ta!

Tô Dật duỗi hai tay ra, chăm chú kiềm chế Tô Kính Uyên lại, sau đó nói với người phía sau.

- Oanh!

Tô Tiểu Soái đã không nhịn được từ lâu, hắn nhanh chóng gật đầu, vọt đến gần trụ năng lượng, một khuôn mặt nữ tử tà mị hiện ra.

Tiếng kêu khóc khổ não rên rỉ kinh hãi vang vọng khắp hang động, nhìn thấy linh hồn Tô Tiểu Soái hoàn toàn không sợ uy áp của mình, trụ ánh sáng Bồ Đề Cổ điên cuồng run rẩy!

- Không được đến gần ta! Ngươi là ai! Cút đi!

Trên không trung tràn ngập hương vị nguy hiểm, làm cho Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp hóa thành hai bàn tay to lớn che khuất khuôn mặt Bồ Đề Cổ, nhưng rất nhanh, nhiệt độ nóng bỏng nóng cháy phiến lá.

- Đồ ăn cây táo, rào cây sung, thiệt cho chúng ta nuôi ngươi lâu như thế!

Tô Tiểu Soái rống giận, lôi Hoàn Dương Diệp ra, nhắm thẳng mặt Bồ Đề Cổ nói.

- Nói cho ngươi biết, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chân thần Phượng Hoàng, Tô Tiểu Soái! Nhớ kỹ đó cho ta!

- Phanh phanh!

Lập tức liệt diễm như hủy diệt từ trong cơ thể Tô Tiểu Soái phun ra ngoài, giống như biển gầm muốn đốt cháy trụ lớn.

- Xoẹt!

Từng mảng lớn tinh thể rơi ra, giống như tảng băng tan, cuối cùng lộ ra một trái cây khoảng nắm tay, nó hiện lên ánh sáng yêu dị, trên đó còn có phù lục lưu chuyển, thêm mấy phần thần bí.

Tô Tiểu Soái khẽ nhếch khóe miệng, bàn tay nhỏ vươn ra, nhưng trái cây kia lại bay ra khỏi quang trụ.

Một bóng hình màu tím xinh đẹp hiện lên trên mặt đất, nàng bi thương trừng mắt nhìn Tô Dật, lạnh nhạt nói.

- Nhân loại đáng ghét! Hôm nay lão nương thật xui xẻo!

Lúc này Tô Dật đang vội vã hóa giải mê hồn cho Tô Kính Uyên, hắn nói với Tô Tiểu Soái.

- Đưa vào trong không gian thần bí đi!

Không gian thần bí trải rộng ra, một cỗ năng lượng viễn cổ lặng yên tràn ngập, thiên uy cuồn cuộn.

Từ trong chuông lớn thần bí, Tô Uyển và Xích Phi Hồng bước ra, nhìn Bồ Đề Cổ co quắp trên mặt đất.

- Giống với lão gia hỏa Bích Huyết Linh Tham, đều là Yêu Thú thảo dược! Nhưng cảnh giới cao hơn không chỉ một tầng!

Ánh mắt Xích Phi Hồng khẽ nheo lại.

Tô Dật yếu ớt nhìn thoáng qua Bồ Đề Cổ, mặc dù Tô Kính Uyên trong ngực đã bị trói lại, nhưng vẫn liên tục kêu la như điên dại.

- Phá giải huyễn tượng cho cha ta! Ta sẽ tha tội chết cho ngươi.

Ánh mắt Bồ Đề Cổ run lên, nghe được Tô Dật nói như vậy, trong ánh mắt nó hiện lên một tia vui mừng.

Bồ Đề Cổ đến bên cạnh Tô Kính Uyên, nàng do dự một lúc, Tô Tiểu Soái sau lưng đã bùng lên tiếng lửa cháy, cả người nàng run lên, một luồng sương mù màu đen xông vào mi tâm Tô Kính Uyên.