Chương 2197
A!
Tô Kính Uyên đã hoàn toàn hôn mê, sắc mặt Tô Dật thay đổi, hung hăng nhìn Bồ Đề Cổ.
- Ngươi đã làm gì cha ta?
Thần uy mênh mông chảy ra từ hai mắt, Bồ Đề Cổ vô thức lùi về sau, không ngờ tên nhân loại Nguyên Tông Cảnh ngũ trọng này lại có uy áp kinh khủng như vậy.
Quay đầu nhìn không gian mỹ lệ kia, đôi mắt đẹp của Bồ Đề Cổ khẽ đổi.
Thiên uy cuồn cuộn áp xuống, Bồ Đề Cổ mất đi uy thế vừa rồi.
- Yên tâm, phụ thân ngươi sẽ nhanh chóng tỉnh lại!
Trong giọng của Bồ Đề Cổ có sự sợ hãi, ánh mắt né tránh.
Tô Dật đặt Tô Kính Uyên ở bên cạnh Linh Trì, sau đó nhìn lại Bồ Đề Cổ, trong đôi mắt lướt qua ánh sáng tiêu điều.
Bỗng nhiên, trời đất biến sắc, một tiếng chuông lớn vang lên.
Ở trên mái vòm, có một Huyền Lôi thần văn giống như mãng xà quanh quẩn, phóng ra thiên uy hiển hách.
- Ầm!
Một tia sét to lớn như cổ thụ từ trên cao bổ xuống, mặt mũi Bồ Đề Cổ thay đổi, nàng nằm rạp trên đất, liên tục run rẩy.
- Tha mạng, tha mạng, ta không biết ngươi lợi hại như vậy!
Nhìn hố sâu trước người, còn tỏa ra mùi cháy khét, cả người Bồ Đề Cổ co quắp lại, nói nhỏ.
- Trước đây hắn cũng như vậy bốn năm lần, mỗi lần chỉ nói một câu duy nhất, oán niệm trong lòng ngày càng nặng nề. Mà Bồ Đề Cổ nhất tộc chúng ta chỉ có thể lôi kéo dục vọng trong lòng nhân loại ra ngoài, tất cả là vì tự vệ mà thôi, mong đại nhân tha mạng!
Nghe vậy, Xích Phi Hồng, Tô Uyển và Tô Tiểu Soái đều nhíu mày.
Tất cả mọi người đều biết thân thế của Tô Dật, cha mẹ hắn vì Long gia truy sát nên mới phải rời khỏi Man Thành, Tô Dật phải chịu mọi người khi dễ.
Nhưng không ngờ, cha của Tô Dật cũng mất đi tình cảm chân thành, trốn trong Vân gia, vừa tuyệt vọng vừa hèn mọn sống sót.
Tô Kính Uyên chờ đợi mỏi mòn, chỉ chờ Yểm Hải Tuyệt Cảnh mở ra, để có tìm kiếm tung tích của vợ.
Lập tức, trong lòng Tô Dật đắng chát, ánh mắt nhìn Tô Kính Uyên đang hôn mê, trong lòng có sự bất đắc dĩ và xoắn xuýt phun trào.
- Mất bao lâu mới tỉnh lại?
Ánh mắt Tô Dật thất lạc, nặng nề hỏi.
Bồ Đề Cổ ngậm miệng, nói cho Tô Dật biết trong lòng Tô Kính Uyên vẫn còn chất chứa oán hận nhiều năm.
Lần này vẫn không tìm ra Ôn Phù, tâm trí của hắn bị ảnh hưởng rất lớn, linh hồn bị thương nặng.
- Nhưng không sao, ta sẽ tranh thủ thời gian giải Hồn Thuật cho hắn, còn việc hắn có tỉnh lại hay không, thì phải xem hắn có muốn tỉnh không nữa!
Bồ Đề Cổ nhẹ nói.
Nghe vậy, Tô Dật khẽ chau mày, chợt nắm bàn tay Tô Kính Uyên lên.
Nhớ đến ngày mà Tô Kính Uyên vẫn là Phong bá, cảm giác lúc hai người nhìn nhau, sự thân thiết của huyết thống mãi mãi không xoá bỏ được.
- Ngươi tên là gì?
Tô Dật xoay đầu lại, thái độ của Bồ Đề Cổ xem như là biết điều.
Bồ Đề Cổ nhẹ gật đầu, nói khẽ.
- Đại nhân, ngươi gọi ta là Bồ Đề Tiên đi!
Tô Dật đánh giá trước mắt Bồ Đề Tiên đã đến Yêu Vực cảnh, tu vi kinh người, lại có thủ đoạn linh hồn khủng bố, hắn lạnh lùng nói.
- Thần phục ta, hoặc là chết!
- Lão đại, ngươi muốn cô vợ này làm gì? Một đao giết chết ả mới hả giận! Dám trêu chọc chúng ta!
Tô Tiểu Soái hung dữ nhìn Bồ Đề Tiên có tâm địa hư hỏng, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Tô Dật không hề nghe ý kiến của Tô Tiểu Soái, hắn vượt qua đám người, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Bồ Đề Tiên, lạnh lùng nói.
- Ngươi có thần phục không? Không thần phục chết!
Ánh sáng chuông lớn thần bí bao phủ, khí tức Man Hoang yên lặng tràn ra dưới thần lực Hồng Hoang, lực lượng như diệt thế bao phủ khắp trời đất.
Ngay khi Tô Dật nói ra chữ cuối cùng, ánh mắt Bồ Đề Tiên liên tục thay đổi, nàng gật đầu như mổ thóc, kính sợ nói.
- Ta nguyện thần phục! Ta nguyện cả đời làm tùy tùng của đại nhân!
Tô Dật cười nhạt, ngưng kết thủ ấn, để cho Bồ Đề Tiên ký kết Thiên Yêu hồn khế.
Hư không rung động, Huyền Lôi mênh mông quanh quẩn trên không trung, Bồ Đề Tiên đã thay đổi trang phục cả người.
Dưới ánh sáng trắng, một vị thiếu phụ đoan trang như tuyệt thế giai nhân hiện ra, khác một trời một vực với dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm lúc đầu.
Đây thật ra là một thủ đoạn bản năng của thảo dược loại Man yêu thú, nhìn Bồ Đề Tiên đã thay đổi dáng vẻ, khoé miệng Tô Dật nở một nụ cười.
- Xem ra tiểu tử này biết dùng Bồ Đề Tiên thế nào mới đúng!
Xích Phi Hồng nhìn thấy, ánh mắt hắn hơi nheo lại, vuốt râu cười nói.
- Nơi này là chỗ sâu nhất của Mộng Yểm Hải sao?
Tô Dật nhìn quanh không trung, bên ngoài không gian thần bí, nhìn không sót lại gì trong Mộng Yểm Hải không có sự sống.
Bồ Đề Tiên dịu dàng ngoan ngoãn lắc đầu, giọng nói mềm mại vang lên khắp không gian thần bí, quanh quẩn trên không trung, cực kỳ êm tai.
- Chủ nhân, nơi ta ở chính là chỗ sâu nhất của Mộng Yểm Hải, nhưng ta luôn có cảm giác trong Mộng Yểm Hải có linh hồn khác đang tồn tại.
Nhìn đám người Bồ Đề Tiên thấy nàng đã trở thành người một nhà với bọn họ, nên nói cho mọi người biết về bản thể Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ của nàng.
Cứ cách một thời gian thì bản thể sẽ thay đổi một lần, mặt ngoài của bản thể sẽ tróc ra, sau đó bị một cỗ năng lượng lớn truyền thống lên mặt biển của Mộng Yểm Hải.
- Kỳ quái thì thế sao?
Tô Dật nhướn lông mày, tất nhiên trong lòng hắn biết đó là do Băng Loan cố ý tạo thành.
- Bồ Đề Tiên, đầu tiên ngươi cố gắng làm cho cha ta tỉnh lại đi! Bên trong Mộng Yểm Hải còn có quái lạ, Tiểu Soái, Uyển Nhi, hai người đi theo ta ra ngoài!
Tô Dật chăm chú nhìn Tô Kính Uyên, sau đó ra khỏi không gian thần bí.
Lần nữa quay về hang động Bồ Đề Cổ, nơi này đã là điểm cuối cùng của Mộng Yểm Hải.
Bốn phía trống trải, u ám lạnh lẽo, nếu cẩn thận có thể cảm giác được sự run rẩy nhỏ từ trong linh hồn!
- Ầm!
Tô Dật lần nữa thôi phát Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thiên uy đáng sợ tràn ngập không gian, giằng co một lúc, một vòng khí tức nhàn nhạt lặng yên bay lên.
- Tên Băng Loan kia, lão đại cứ để cho ta!
Tô Tiểu Soái nhíu nhíu mày, trong thể nho nhỏ bộc phát ra sóng âm hùng hồn, hắn cất cao giọng nói.
- Băng Loan, tiểu nha đầu nhà ngươi còn muốn trốn bao lâu nữa? Nhanh ra đây gặp lão đại ta!
- Ra gặp lão đại ta!
Sóng âm điên cuồng lan rộng trong Mộng Yểm Hải rộng mênh mông, cuối cùng lặng yên vào màn đêm, không có ai đáp trả.
- Đáng ghét, dám làm lơ cả ta!
Tô Tiểu Soái tức giận bĩu môi, trong mắt xẹt qua chút xấu hổ, cuối cùng có sự tức giận dâng lên.
Khoé miệng Tô Dật cong lên, ánh mắt hắn nhìn Mộng Yểm Hải đang yên tĩnh đến cực điểm, xoa nhẹ cằm.
Chẳng lẽ Băng Loan không ở nơi này?
Không có khả năng, vậy giọng nói mà hắn nghe được trong Linh Hồn Quan là của ai?
Thần thú Huyền Vũ cũng từng nói, Băng Loan thủ hộ Mộng Yểm Hải, không có lý do gì để thần thú lừa hắn cả!
Lập tức, trong đầu Tô Dật hơi ảo não, hắn đi qua đi lại trong hang động.
- Tô Dật ca ca, ta đi thử một lần!
Tô Uyển dịu dàng nói.
Dưới cái gật đầu của Tô Dật, trong lòng Tô Uyển ưu sầu vận chuyển nguyên khí thuộc tính của mình.