← Quay lại trang sách

Chương 2198

Năng lượng Nguyên Tông Cảnh tràn ngập khắp không trung, vòng sáng ôn hoà tán loạn từng tầng từng tầng trong không gian, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan trong khe hở vặn vẹo.

- Ta không tin, ta không gọi được tiểu ny tử Băng Loan kia ra, sao Uyển Nhi có thể chứ!

Tô Tiểu Soái chống nạnh, trợn trắng mắt lên, cực kỳ không phục.

Còn chưa dứt lời, trên hư không có một luồng năng lượng lạnh lẽo hiện lên.

Lập tức, ánh mắt Tô Dật và Tô Tiểu Soái trở nên rung động.

Chỉ thấy bóng Tô Uyển lơ lửng bay lên trên, nàng giống như tiên tử băng sương, ánh sáng băng lam không ngừng loé lên trên người.

Ở chỗ sâu nhất trong Mộng Yểm Hải, một ánh sáng màu xanh thẳm toả hào quang rực rỡ, giống như một đôi mắt thần dị được mở ra!

Trong hư không, năng lượng viễn cổ mênh mông tuôn trào, kết nối với Mộng Yểm Hải, thần quang màu lam thẩm thấu vào hư không, giống như thần tích.

Chỗ sâu dưới đáy biển như xuyên qua thời không, khí tức lạnh lẽo Man Hoang tràn ngập khắp trời đất, làm cho trong lòng Tô Dật và Tô Tiểu Soái chấn động.

Đúng là một cái tát, hơn nữa còn là một cái tát kêu vang dội!

Trên khuôn mặt mập mạp của Tô Tiểu Soái hiện lên sự lúng túng, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

- Đúng là mất mặt đến nhà bà ngoại, sao Uyển Nhi lại có quan hệ với Băng Loan chứ?

Tô Dật đứng ở bên cạnh, hắn nhìn thấy vòng sáng lạnh thấu xương trên không trung, giống như cánh cửa xuyên qua thời không.

Mặc dù khí tức vẫn rất cường hãn, nhưng vẫn có cảm giác sức sống rách nát và hoang vu tiêu điều.

Lập tức, trong lòng Tô Dật có dự cảm xấu.

Năng lượng trên hư không như một cụ già sắp chết cố gắng mở mắt ra, để nhìn cháu gái âu yếm của mình lần cuối.

- Rầm rầm!

Trong ánh mắt chăm chú của Tô Dật và Tô Tiểu Soái, Tô Uyển giang hai cánh tay ra, nhưng cơ thể nàng đã bị ánh sáng lam thôn phệ từ đầu đến chân, cuối cùng thôn phệ hết sạch.

Giữa Mộng Yểm Hải vắng lặng, năng lượng thiên địa dần dần trở nên yếu ớt, giống như một cụ già tuổi xế chiều.

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến lúc Tô Uyển xếp mảnh vỡ Yểm Hải lại với nhau, sau đó đi theo Mê Vị Thú tìm Vực Sâu Linh Tế.

- Đi vào! Hình như chân thần Băng Loan không chống đỡ được lâu đâu!

Tô Dật ngước mắt, quát khẽ.

Có lẽ, chân thần Băng Loan không chỉ triệu hoán hắn, mà nàng còn đợi cả Tô Uyển nữa?

Vừa mới nói xong, âm bạo trầm thấp vang lên trên không trung, hai khí tức mênh mông bỗng nhiên nổi lên, Tô Dật và Tô Tiểu Soái lần lượt đi vào trong ánh sáng lam.

- Ong!

Thần tích Băng Loan tạo ra như thế giới băng tuyết lấp lánh, năng lượng lạnh lẽo chói mắt bắn ra bốn phía.

Hiện lên sự xinh đẹp vặn vẹo trong không trung.

Trên hư không xa xôi, từng gợn sóng năng lượng khuếch tán theo hình tròn.

Bầu trời trong suốt như gương sáng, vô số hình ảnh Tô Dật và Tô Tiểu Soái phản chiếu ngược trên bầu trời.

Loại cảm giác quái dị như xa tận chân trời, gần ngay trước mắt làm cho Tô Dật hoảng hốt.

- Oanh!

Trong khi Tô Dật đang ngẩn ngơ, trên thần tích Băng Loan, Tô Uyển trôi nổi trên cao cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Từ trên chỗ xa xăm, có một tiếng gầm vang lên, làm cho toàn bộ hư không rung chuyển!

Nhìn mặt kính trên trời, Tô Dật bị hình ảnh trên mặt kính làm cho kinh hãi.

- Kinh Thiên, vết thương của ngươi chỉ có chân thần Băng Loan mới chữa lành nhanh chóng được!

Trong mặt kính lớn, giọng nói dịu dàng dễ nghe của Đoan Mộc Tiểu Mạn vang lên trên hư không.

Bỗng nhiên, Tô Dật như bị đóng đinh nhìn chằm chằm trên không trung.

Chỉ thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn và Đoan Mộc Kình Thiên đang đứng trên đỉnh Táng Thiên Hà, đón gió tuyết, đó là lúc Đoan Mộc Tiểu Mạn dẫn Đoan Mộc Kình Thiên đi xin gặp chân thần Băng Loan!

- Đó là?

Ánh mắt Tô Dật trở nên run rẩy, rất nhiều từ bị chặn ở cổ họng không nói thành lời.

Lúc này, đang chiếu lại hình ảnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn và Đoan Mộc Kình Thiên.

Một giây sau, bầu trời long lanh lại thay đổi, chiếu lại hình ảnh khác làm cho Tô Dật và Tô Tiểu Soái rung động.

Thời gian như tua lại hai mươi năm trước.

- Vân gia chủ, hôm nay ta ra tay cứu Tinh Nhi, gửi vật gia truyền trên người cho nàng giữ. Sau khi ta đi, mong rằng Kính Uyên mãi mãi đừng đi tìm ta!

Trên mặt kính, có mấy người đang đứng trước Bồ Đề Cổ.

Một vị nữ tử xinh đẹp đang dặn dò những lời cuối với Vân Trung Ly.

- Mẹ!

Tô Dật nhìn thấy rõ ràng, nữ tử kia chính là mẹ ruột của hắn, Ôn Phù.

Lập tức, cảm xúc trong lòng hắn phun trào lên, một cỗ chua xót tràn ngập trong tim.

Trong đoạn hình ảnh này, không có bóng dáng của Tô Kính Uyên.

Đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời, Vân Trung Ly và Vân phu nhân mang lục giáp nhìn nhau, trên mặt hiện lên sự không muốn.

- Sắp không kịp rồi, cứ như vậy đi! Bảo vệ Kính Uyên thật tốt, bảo vệ con của ta và chàng, Dật Nhi!

Nói xong, một cỗ năng lượng thuộc tính Mộc lan tỏa trong mặt kính, ném Vân Trung Ly và Vân phu nhân ra bên ngoài.

Hai bóng xẹt qua không trung như cầu vồng, trong thời gian đó, Tô Dật chú ý đến một ánh sáng nhàn nhạt màu lam từ trong chỗ sâu trên hư không chảy vào cơ thể Vân phu nhân.

Khi tất cả người đều rời khỏi Bồ Đề Cổ, một vị nữ tử áo xanh lục thướt tha chậm rãi xuất hiện, nàng nhìn Ôn Phù, ngưng giọng nói.

- Muội muội, chúng ta đi được chưa?

Ôn Phù nghẹn ngào gật nhẹ đầu, sau đó bóng hai người nhanh như chớp rời khỏi Mộng Yểm Hải, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.

Tô Dật không trung lóng lánh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

Vừa rồi đó là mẹ hắn, giống như Vân Trung Ly từng nói, năm đó mẫu thân hắn ở trên Mộng Yểm Hải đã ra tay cứu Vân Tinh.

Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, trong lòng Tô Dật tràn đầy cảm thán, giây phút cuối cùng thì mẫu thân Ôn Phù đã đưa tất cả ra ngoài, chính là vì nữ tử áo xanh kia.

Cuối cùng nàng ta còn dẫn mẹ hắn rời đi, mà mẹ hắn cũng đưa đồ vật cho Vân Tinh cất giữ.

Tô Dật rõ ràng nghe thấy, áo xanh lục nữ tử gọi mẫu thân Ôn Phù muội muội?

Trầm tư một lât, Tô Dật tâm thần bị Tô Tiểu Soái cắt đứt.

- Lão đại, hình như mẹ ngươi để Mộc Trấn Thiên Thạch cho Vân Tinh!

Tô Tiểu Soái hơi khép mắt, giọng điệu ngưng trọng trước nay chưa từng có.

- Đúng là Mộc Trấn Thiên Thạch

Giọng nói của Thiết Hồn Mạch chậm rãi vang lên, lộ ra cảm giác không còn chút sức lực nào nữa.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dật trở nên nặng nề, ngày xưa lúc hắn đánh với Tuyết Hồng Lâu, sau đó bị đốm sáng thần bí phản phệ, cuối cùng nhờ Vân Tinh dùng Mộc Trấn Thiên Thạch cứu hắn.

- Chắc chắn Tinh Nhi bị nữ tử áo lục dẫn đi, có lẽ không có quan hệ gì với Long gia.

Tô Dật sâu thở dài một hơi.

Có thể đưa ra phán đoán như vậy, hoàn toàn là vì Mộc Trấn Thiên Thạch thần bí kia.

Nếu như Long gia có được Mộc Trấn Thiên Thạch, thì cần gì phải dùng trăm phương ngàn kế mở Kim Long bí cảnh ra.

Nếu nữ tử áo xanh lục là tỷ tỷ của mẫu thân, dù nàng có rời khỏi Thiên Man, cũng không cần phải lo lắng đến sự an toàn.

Nếu Vân Tinh cũng giống thế, vậy thì không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng các nàng đi đâu chứ?

Bên ngoài tinh hà Thiên Man mênh mông, có vô số tinh vực óng ánh, vạn cương bao la, nơi nào mới là nơi gặp lại?