← Quay lại trang sách

Chương 2199

Bên cạnh, Tô Uyển cũng đã khôi phục bình thường, quay trở lại bên người Tô Dật, ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.

- Người trẻ tuổi, cảm ơn đã dẫn huyết mạch của ta đến đây.

Trong thần tích Băng Loan yên tĩnh, Tô Dật nghe được giọng nói mà hắn từng nghe trong Linh Hồn Quan vang lên.

Ánh sáng màu lam lấp lánh, giọng nói yếu ớt vang lên, hai con ngươi xanh thẳm của Băng Loan to lớn chiếm trọn bầu trời, trên đó truyền xuống một cỗ uy thế tang thương cổ lão.

Uy áp viễn cỗ phủ xuống, làm cho trời đất đổi màu.

- Giọng nói đó là?

Tô Uyển nhíu mày, giọng nói này vừa lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.

Tô Dật vỗ vai Tô Uyển, dùng nguyên khí Hỗn Nguyên Chí Tôn Công bao bọc nàng lại, Tô Uyển không bị những uy áp trên không trung áp chế nữa.

- Lúc muội còn ở trong bụng mẹ, chân thần Băng Loan đã đưa một tia tàn hồn vào cơ thể mẫu thân muội!

Tô Dật nói ra hình ảnh mà hắn nhìn thấy cho Uyển Nhi nghe.

Lập tức, Tô Uyển trợn to mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự không thể tin nổi.

- Năm xưa, mất người kia là võ giả nhân loại duy nhất đi vào Bồ Đề Cổ, nhưng không biết vì sao lại dừng bước không vào. Trước khi bọn họ rời đi, ta chỉ có thể đưa ra một tia tàn hồn, mong rằng sau này, người hữu duyên kia sẽ quay về đây!

Đôi mắt của chân thần Băng Loan lóe lên, ánh sáng huyền ảo kèm theo uy áp cuồn cuộn đổ xuống.

- Phượng Hoàng, đã lâu không gặp! Cuối cùng ngươi cũng niết bàn!

Ánh mắt Băng Loan mở to, trong thương khung vang vọng thiên âm.

Tô Tiểu Soái gật nhẹ đầu, mặc dù hắn không nhớ ra nhiều chuyện, nhưng vẫn có ấn tượng với quá khứ của mười hai thần thú.

- Tàn hồn trên Táng Thiên Hàn cũng là của ngươi sao?

Tô Dật ngước mắt lên, năng lượng vô tận ngưng tụ trước người.

Băng Loan nhìn thấy năng lượng của Tô Dật thì hơi ngẩn người, trong lòng lóe lên sự kích động, lúc mở miệng lần nữa, nàng nói nhỏ.

- Năm xưa, tàn hồn của mười hai thần thú dần dần chết đi, từ đó ta đã canh giữ Mộng Yểm Hải, nhưng ta cũng ngày càng suy yếu, nên trước khi đi vào Mộng Yểm Hải, ta có chia một tàn hồn ra bên ngoài. Vị Đoan Mộc Tiểu Mạn đó chính là truyền thừa phân hồn của ta.

Ánh mắt Tô Dật lóe lên tia sáng, khó trách nguyên khí hóa hình của Đoan Mộc Tiểu Mạn là Băng Loan, không ngờ rằng, trên Táng Thiên Hàn có phân thân của Băng Loan.

- Nhiều năm trôi qua, ta luôn chờ người có duyên đến, luôn chờ đợi Yêu Hoàng trọng sinh!

Giọng nói của Băng Loan ngày càng suy yếu.

Lại là Yêu Hoàng, mười hai thần thú chờ trong vực sâu Linh Tế là vì chờ Yêu Hoàng, vậy Yêu Hoàng là ai?

- Yêu Hoàng?

Trong mắt Tô Tiểu Soái lộ ra sự trang nghiêm, hắn thống khổ lắc đầu.

Sau khi niết bàn, ký ức của Tô Tiểu Soái bị thác loạn, làm cho hắn đau đầu không thôi.

- Vị Yêu Hoàng đại nhân kia là ai chứ?

Ánh mắt Tô Dật rung động, nhìn ánh sáng xanh trên bầu trời dần suy yếu, trong lòng hơi gấp gáp.

Sâu trong hư không, năng lượng mênh mông liên tục trào ra, không gian băng liệt từng mảng lớn.

- Đại kiếp Thái Cổ, Vạn giới hủy diệt! Yêu Hoàng trọng sinh Thiên Man, dẫn độ Hỗn Độn Nguyên, nâng đỡ Yêu Tộc, cứu vớt thương sinh!

Giọng nói viễn cổ tràn ngập khắp trời đất, ở trên trời, mặt kính bắt đầu vỡ nát, thần tích Băng Loan dần lung lay!

- Băng Loan sắp vẫn diệt, tàn hồn ở đây cũng sắp biến mất.

Ánh mắt Tô Tiểu Soái khẽ động, khí thế kinh người tỏa ra, hắn muốn bảo vệ mảnh trời này.

Đôi mắt của Băng Loan dần dần nhắm lại, trong thần tích, ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều.

- Tô Dật, ngươi là người kế thừa Yêu Hoàng, hôm nay ta dùng Băng Loan Tộc thề, sẽ bảo vệ ngươi đến Yêu Hoàng Chí Tôn, chỉ huy vạn yêu, bước lên đỉnh cao! Uyển Nhi! Ngươi và Tiểu Mạn là đời sau của Băng Loan Tộc, hai người hãy giúp đỡ lẫn nhau đi theo Yêu Hoàng, ngăn cản đại kiếp Thái Cổ, làm rạng danh của Yêu Tộc!

Lời nói vừa dứt, ánh sáng Băng Loan bao vây ba người lại, giống như thổ lộ hết nỗi lòng, chỉ để lại một câu nói.

- Phượng hoàng, Yêu Hoàng phải nhờ ngươi!

Giọng nói của Băng Loan xẹt qua chân trời, năng lượng âm hàn mở một lỗ hỏng trên thần tích.

Tô Dật còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi, năng lượng như thủy triều đã vọt đến ném ba người ra ngoài lỗ hỏng.

Sau lưng, trời đất sụp đổ, uy thế kinh khủng lan tràn ra, uy thế nặng nề làm cho bất cứ sinh linh nào nhìn thấy đều phải run rẩy!

- Ầm!

Tiếng hót của Băng Loan vang lên khắp trời đất, năng lượng màu lam tràn ngập khắp nơi, cuối cùng bao phủ ba người lại.

Sương mù bao quanh, Tô Tiểu Soái dẫn hai người Tô Dật và Tô Uyển ra khỏi Mộng Yểm Hải.

Phong bạo gào thét trên không đều bị ngọn lửa nóng bỏng của Tô Tiểu Soái chặn lại, một lửa một băng, nóng cháy.

Nhìn Tô Dật được ánh sáng bao phủ, ánh mắt Tô Tiểu Soái lóe lên, trong phong bạo, hắn cười nói.

- Lại một thần thú nữa ra đi! Dù ngươi có phải Yêu Hoàng hay không, ngươi vẫn là đại ca của ta! Dù thế nào đi nữa ta vẫn ủng hộ ngươi thống lĩnh vạn yêu, đi đến đỉnh phong!

Quay đầu lại, Tô Tiểu Soái nhìn Tô Uyển, trên khuôn mặt béo nở nụ cười vui mừng, nói khẽ.

- Tiểu nha đầu, không ngờ ngươi là truyền nhân của Băng Loan, muội muội của đại ca ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi!

Vừa dứt lời, ánh mắt Tô Tiểu Soái ngưng lại, hỏa diễm hủy diệt sau lưng bùng lên, gió lốc nổi lên, phóng đến chỗ hỏng.

Lúc này, trong linh hồn Tô Dật, chuông lớn reo vang, tiếng chuông như tiếng phật xướng viễn cổ, vừa thần bí và thần thánh.

Yêu Hoàng, từ này giống như dấu ấn khắc sâu trong lòng.

Lời của Băng Loan còn văng vẳng bên tai, trước mắt Tô Dật hiện lên vô số hình ảnh, thần thú bị chém giết, chiến trường vạn cổ, thế giới Hồng Hoang máu chảy thành sông.

Một vị chiến thần thống soái vạn yêu tuyệt thế, chỉ huy ngàn yêu vạn thú, đạp lên núi xương biển mái, kéo ra một vòng vây kinh khủng.

- Tất cả Yêu Tộc, xông lên!

- Giết!

- Ngao rống!

Tiếng thú gào rung trời, máu tươi nhuộm đỏ cả thương khung, khắp nơi tan hoang, phong bạo càn quét.

Vô số hư ảnh Man Yêu Thú bay lên, mà đối diện là thủy triều hắc ám, trong trận doanh, có vô số con ngươi âm tàn tỏa ra lực hủy diệt kinh khủng.

Đến lúc Man Yêu Thú xông vào hắc ám, Tô Dật đang nhắm chặt mắt đau xót trong tim.

Tiếng chém giết và máu tươi phun trào vô hạn vô biên, làm cho Tô Dật mê man.

Mê man như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.

Đến lúc thế giới hắc ám xé rách ra một tia ánh sáng, một khí tức hung hãn từ thiên ngoại bay đến, giáng lâm trên nơi xa xôi nhất Tinh Giới.

Đó chính là mười hai hư ảnh thần thú bay xuống nhân gian.

Đến lúc ánh sáng va chạm vào đại địa Thiên Man, toàn bộ không gian lại trở về hỗn độn, Thiên Man Vực mở ra kỷ nguyên mới.

- Yêu Hoàng đại nhân, chúng ta chờ ngài trọng sinh! Mười hai huynh đệ chúng ta đều chia hồn phách làm hai, một nửa đặt ở Mộng Yểm Hải, một nửa đi theo dấu chân của ngài, đồng sinh cộng tử với Hỗn Nguyên Chuông!