Chương 2203
Vân Trung Ly hùng hùng hổ hổ, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, vẫy tay miễn lễ, gọn gàng dứt khoát nói:
- Tô Dật thế nào! Có lỉnh lại không?
Nhất thời, Nguyệt Vô Cấu phân phó cho mọi người lui ra, chỉ để lại đám người Nguyệt Ngưng Nhi.
- Tô Dật vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là nửa đường có một trận quang mang bao phủ, sau đó Vương Thượng Vũ và Tô Kính Uyên bị đẩy ra! Bây giờ Vương Thượng Vũ và Tô Kính Uyên đều được lão thân sắp xếp bên trong bí địa Nguyệt gia, Thượng Vũ bị thương quá nặng, linh hồn Kính Uyên cũng bị hao tổn, chỉ sợ muốn khôi phục phải tốn chút thời gian.
Vân Trung Ly nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Vậy Tô Dật đâu? Lại ngất đi rồi sao?
Lúc này, Nguyệt Vô Cấu thông qua Nguyệt Ngưng Nhi, mới biết thân phận chân thực của Tô Tiểu Soái.
Nguyệt Vô Cấu trầm mặc gật đầu, chỉ có Tô Dật và Tô Tiểu Soái xông vào bên trong Mộng Yểm hải, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì ai cũng không rõ.
Nhìn bộ dạng nóng nảy của Vân Trung Ly, nhị đại gia chủ Cổ tông cũng bắt đầu luống cuống chân tay, ngưng giọng nói:
- Hiện tại Phượng thần tự mình chăm sóc Tô Dật, ở ngay trong phòng lão thân, gia chủ đi vào nhìn xem!
- Chỉ có điều, lão thân phát giác uy áp linh hồn Tô Dật mười phần mờ mịt, như là hồn du Thái Hư, rời rạc giữa thiên địa, cực kỳ cổ quái!
Trước khi rời đi, Nguyệt Vô Cấu nói bổ sung.
Ánh mắt Vân Trung Ly lập tức run lên, chỗ sâu trong đồng tử lóe ra một đạo tinh quang, nói khẽ:
- Đến tột cùng thì hắn đã gặp cái gì trong Mộng Yểm hải?
Nói xong, Vân Trung Ly liền trực tiếp tiến vào bên trong gian phòng của Nguyệt Vô Cấu, nhìn thoáng qua Tô Dật và Vương Thượng Vũ.
Vừa tiến vào gian phòng, khí tức nóng bỏng tốc thẳng vào mặt, Vân Trung Ly ngước cái cằm lên, trong lòng tràn ngập nghiêm nghị.
- Phượng thần đại nhân, ta muốn vào xem Tô Dật!
Vân Trung Ly cung kính nói.
Chợt, bên trong phòng truyền ra một giọng nói nữ tử rung động lòng người, mềm mại như tơ lụa:
- Vào đi!
Đến gần trong phòng, Vân Trung Ly liền nhìn thấy Bồ Đề Cổ đang ưu nhã đứng, tư thái ưu nhã, khuôn mặt tựa như trăng sáng, cực kì đẹp mắt.
Đặc biệt là tu vi, cũng giống như Tô Tiểu Soái, đều là Yêu Vực cảnh Bồ Đề Cổ, trong lòng hắn bỗng nhiên run lên.
Nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ánh mắt nhanh chóng dời đi, nhìn về phía Tô Dật hôn mê, hỏi:
- Phượng thần đại nhân, khi nào Tô Dật mới có thể tỉnh lại?
Thân thể tròn vo của Tô Tiểu Soái ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tô Dật, mặt ủ mày chau.
- Ta và Bồ Đề Tiên cảm ứng được, hiện tại tâm hồn lão đại như phù du phiêu tán giữa thiên địa, thậm chí có khả năng ở trong không gian vị diện khác biệt với chúng ta.
Tô Tiểu Soái có chút khó chịu, nói.
Không ở cùng một cái không gian vị diện? Đây chẳng phải là linh hồn xuất khiếu?
Võ giả có tam hồn khí phách nếu bay khỏi thân thể, vậy cùng với chết có gì khác nhau?
Dường như nhìn ra được sự lo lắng của Vân Trung Ly, đôi mắt Bồ Đề Cổ hơi nhắm lại, mỉm cười an ủi, nhẹ giọng nói ra:
- Vân gia chủ cứ yên tâm đi, mặc dù linh hồn chủ nhân mờ mịt, nhưng vẫn có cảm ứng mãnh liệt với bản thể, không có nguy hiểm gì! Chỉ là làm cách nào để chủ nhân tỉnh lại rất phiền phức.
Nhất thời, Vân Trung Ly thở dài một hơi.
Thanh âm Tô Tiểu Soái bỗng nhiên vang lên, nói khẽ:
- Ta lo lắng chính là, tự thân hắn không muốn tỉnh lại! Ta có thể cảm giác được, lão đại chưa trải qua giấc mộng, sẽ không tỉnh lại, giờ chỉ có thể nhìn xem lúc nào hắn mới có thể kinh lịch xong mộng cảnh.!
(kinh lịch: trải nghiệm)
- Vậy phải bao lâu?
Vân Trung Ly hỏi.
- Ngắn thì hiện tại, lâu thì khó mà đánh giá!
Tô Tiểu Soái sờ sờ cái cằm, con ngươi có chút co vào.
Loại vật linh hồn này, phiêu miểu bất định, cho dù chính nó là thần thú, cũng khó có thể khống chế năng lượng linh hồn.
Sau khi suy tư thật lâu, ánh mắt Vân Trung Ly nhìn về phía Bồ Đề Tiên, năng lượng linh hồn phía sau người này tinh tế mà cường đại, nửa bước Nguyên Thiên như hắn liếc mắt là có thể biết ra nàng là cường giả Man yêu loại hình linh hồn.
- Bồ Đề đại nhân có thượng sách gì không?
Bồ Đề Tiên đi qua đi lại trước giường Tô Dật, nhẹ giọng nói:
- Phượng thần đại nhân, Vân gia chủ, chủ nhân quan tâm nhất chính là cái gì?
Tô Tiểu Soái xoay đầu lại, ánh mắt giao tiếp với Vân Trung Ly, thấp giọng nói:
- Lão đại ư, trừ cái chuông thần bí liên quan đến thân thế và lai lịch của hắn ra, tiếp theo chính là Man thành, gia gia, phụ mẫu và người yêu đi!
- Thế nhưng hiện tại Kính Uyên cũng đang hôn mê, tung tích Ôn Phù và Tinh nhi không rõ, còn ai có thể khiến Tô Dật tỉnh lại?
Mắt Vân Trung Ly lộ ra vẻ khó xử.
Bồ Đề Tiên nhếch miệng, thuận miệng nói:
- Tô Kính Uyên không có chuyện gì, qua tầm vài ngày tự nhiên sẽ khỏi hẳn.
Chính Bồ Đề Tiên hạ cổ nên hắn rõ ràng nhất, người kia vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì tâm thần bi thương, cùng Tô Dật là hai chuyện khác nhau.
- Vậy Uyển nhi muội muội thì sao? Nàng cũng không có tỉnh lại?
Tô Tiểu Soái đột nhiên nhớ tới.
Đều là hai người ngất đi, nếu như Tô Uyển Nhi Nhi có thể tỉnh lại, vậy nhất định Tô Dật cũng có thể tỉnh lại.
Mà lúc này, Tô Uyển Nhi Nhi đã tỉnh lại, nhưng trong thân thể nàng có Băng Loan tinh huyết ràng buộc, không luyện hóa xong không thể đi ra.
Vân Trung Ly nhìn về phía phượng thần, ánh mắt như có như không nhìn Bồ Đề Tiên, lập tức nói ra:
- Thời điểm Băng Loan Chân Thần đưa Uyển nhi đến, còn có giọt tinh huyết cuối cùng, bây giờ Uyển nhi đang bế quan hấp thu giọt tinh huyết này!
- Cái tên Băng Loan này thật đúng là nhạy bén, cuối cùng còn lưu lại trên người Uyển nhi một tay! Không những lưu lại một tay ở trên người Uyển nhi, còn lưu ở bên ngoài một tay!
Tô Tiểu Soái dãn lông mày ra, thấp giọng cười nói.
Đột nhiên, Vân Trung Ly như bị điện giật, gấp giọng hỏi:
- Bên ngoài lưu lại một tay là có ý tứ gì?
Tô Tiểu Soái lập tức nhớ lại hình ảnh nhìn thấy được khi đến Băng Loan thần cảnh, Đoan Mộc Tiểu Mạn mang theo Đoan Mộc Kình Thiên đến táng thiên hàn địa, tìm kiếm phân hồn Băng Loan trị liệu cho thương thế Đoan Mộc Kình Thiên.
- Ta nhớ cô bé kia gọi là Đoan Mộc Tiểu Mạn, hình như cũng có quan hệ cùng lão đại.
Vân Trung Ly lp tức lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói:
- Không sai! Không sai! Có Đoan Mộc cung chủ xuất mã, tất nhiên Tô Dật sẽ bình yên tỉnh lại! Ta sẽ đi Ngự Thiên cung ngay!
- Ầm ầm!
Vân Trung Ly chạy ra khỏi gian phòng Nguyệt Vô Cấu nhanh như gió, tại thời khắc mọi người ngạc nhiên, liền nói với Nguyệt Vô Cấu:
- Không một hạt bụi, sự tình Cổ tông tạm thời giao cho ngươi, ta muốn đi một chuyến đến Ngự Thiên cung. Sự tình Kính Uyên và Thượng Vũ toàn bộ giao cho ngươi, nhất định phải để bọn hắn nhanh chóng tỉnh lại.
- Đi Ngự Thiên cung làm gì?
Nguyệt Vô Cấu kỳ quái hỏi.
Vân Trung Ly không kịp giải thích, xông ra khỏi Nguyệt gia như một đám lửa.
Cổng Nguyệt gia, bốn tên gia chủ vẫn còn trông mong nhìn vào bên trong, lúc này liền thấy Vân Trung Ly quỷ mị bay ra.
- Bốn người các ngươi, theo ta đi Ngự Thiên cung một chuyến!
Bốn người lập tức ném lễ vật trong tay ra, tranh thủ thời gian chỉnh lại thân hình, theo Vân Trung Ly bay về phía trận pháp truyền tống.
- Ầm ầm!
Đèn đuốc sáng trưng, đội ngũ kéo dài tựa như Kim Long xếp hàng đầy cả tòa Nguyệt sơn giới, xưa nay chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt nào khiến lòng người cảm khái như vậy.
Trong bầu trời đêm, có bốn đạo nguyên khí mạnh mẽ xẹt qua dưới trăng, thời điểm tất cả mọi người ngẩng đầu, đều tưởng nhìn lầm.
- Hô!
- Kia là đại gia chủ và bốn tên gia chủ khác? Bọn hắn muốn đi đâu?
- Không biết, hình như đi rất gấp!
- Cũng chỉ có Tô Dật, mới có thể để cho gia chủ chuyên tâm như vậy?
Hàng vạn ánh mắt, tràn đầy khát vọng, người muốn vào Nguyệt gia càng nối liền không dứt!