Chương 2204
Vân Trung Ly tự mình suất lĩnh tứ đại gia chủ, một nắng hai sương rời khỏi Cổ tông, truyền khắp Nguyệt gia nhanh như gió.
Non nửa ngày trôi qua, chân trời bắt đầu nổi lên màu xám trắng, tinh ngân dần dần biến mất.
Nắng sớm nhẹ nhàng, bên trên Nguyệt gia sơn giới bát ngát, vẫn có vô số người nối đuôi.
(Nguyệt gia sơn giới: ngọn núi ranh giới của Nguyệt gia)
Hai nhà Vân Nguyệt cực kỳ coi trọng Tô Dật, rất nhiều người đều biết chuyện này, việc Cổ tông có con rể đệ nhất là chuyện ván đã đóng thuyền.
Những đệ tử trước kia bắt nạt Vương Thượng Vũ, đã sớm hối hận xanh ruột.
Sau khi Mộc Nhân Kiệt từ trong tuyệt cảnh Yểm Hải đi ra, liền trực tiếp về Vô Cực giáo, báo cáo tình huống.
Khi Vân Trung Ly xử trí mọi người, liền phá lệ ngợi khen Lục Đề.
Bởi nếu không phải Lục Đề mang Tô Dật tới, chỉ sợ lúc này Cổ tông đã sớm bị Long gia công chiếm.
Bởi vậy, sau khi xử trí tất cả mọi người Lục gia, Lục Đề được đặc xá bước vào Nguyệt gia.
Cho dù tu vi Lục Đề không đủ, cũng đặc biệt trở thành trưởng lão Nguyệt gia.
Lục Đề mượn uy danh Tô Dật, chỉ chớp mắt đã trở thành một vị trưởng lão họ khác duy nhất, ở Nguyệt gia hắn được người ta đặc biệt tôn kính, cũng coi như là mở mày mở mặt một phen.
Ở trong lòng Lục Đề, sự cảm kích đối với Tô Dật lớn hơn tất cả.
Hai ngày này, Lục Đề vì sự tình Tô Dật chạy lên chạy xuống, bôn ba qua lại giữa Tô Dật, Vương Thượng Vũ, Tô Kính Uyên.
Nhìn mấy người đều hôn mê bất tỉnh, Lục Đề như là kiến bò trên chảo nóng.
Trong phòng Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên, ba chị em luôn luôn tập hợp cùng một chỗ.
- Kẹt kẹt!
Lục Đề vừa tiến vào trong, Nguyệt Ngưng Nhi liền đứng dậy hỏi:
- Thế nào rồi? Gia chủ từ Ngự Thiên cung trở về rồi sao?
Lục Đề chạy có chút mệt mỏi, nên dừng lại một chút, lắc đầu nói:
- Ngự Thiên cung cách nơi này khá xa, không có nhanh như vậy đâu!
Nghe vậy, Nguyệt Ngưng Nhi lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lần nữa, vẻ mặt càng thêm sốt ruột, trong mắt lướt qua một tia dao động.
- Lục trưởng lão, Tô Dật vẫn chưa tỉnh lại, tại sao đại gia chủ phải đi Ngự Thiên cung tìm Ngự Thiên thần nữ?
Thân Đồ Song Song nhỏ giọng hỏi.
Thời điểm Thiên Phong Bài Vị Chiến diễn ra chuyện tình giữa Ngự Thiên thần nữ và Tô Dật lưu truyền rộng rãi.
Cho tới bây giờ đám người Nguyệt Ngưng Nhi đều ở bên trong Cổ tông không ra ngoài, làm sao biết được những chuyện lạ ở Thiên Man.
Mà mấy chuyện bí ẩn như Tô Dật diệt Thánh Sơn, cưới thánh nữ, bọn họ càng không thể nào biết được.
Lục Đề nhìn thoáng qua Nguyệt Ngưng Nhi, nhẹ giọng nói:
- Ngự Thiên thần nữ và Tô Dật yêu thương nhau, Ngự Thiên thần nữ uy chấn Thiên Man hơn trăm năm, vừa gặp Tô Dật đã cảm mến, toàn bộ Thiên Man đều biết!
Nguyệt Ngưng Nhi đứng trước cửa sổ, giống như bị điện giật, thân thể có chút xúc động đã để lộ cảm giác trong lòng nàng lúc này, nàng hốt hoảng trà sát tay trên song cửa sổ.
- Còn có chuyện này sao...
Thân Đồ Song Song cong miệng lên, lập tức nói:
- Cũng đúng, loại người giống Tô Dật, đi tới chỗ nào khẳng định đều có nữ tử thích! Tinh nhi tỷ tỷ để ý hắn, cũng là như vậy đi!
Đột nhiên Thân Đồ Song Song ngước mặt lên, hình tượng Tô Dật anh hào, ngăn cơn sóng dữ, khiến tiểu muội muội này lại lộ ra vẻ kính nể lần nữa.
- Ngưng nhi tỷ, đã như vậy, không phải ngươi cũng có cơ hội sao!
Thân Đồ Song Song bỗng nhiên xoay đầu lại, cười đùa nói.
Nguyệt Ngưng Nhi thất thần ờ một tiếng, chợt đi ra ngoài cửa.
Bỗng dưng, Nguyệt Ngưng Nhi đứng ở trước cửa, quan sát pháp trận bao trùm Nguyệt gia, hô lên.
- Là đại gia chủ trở về!
Vừa mới nói xong, mấy người nhanh chóng hướng phía nội sảnh Nguyệt gia mà đi.
Lúc này, Nguyệt Vô Cấu ở trong nội sảnh cũng cảm ứng được sóng linh khí của pháp trận, ánh mắt ngưng lại nhìn lên bầu trời, đám người Nguyệt Ngưng Nhi từ một bên khác chạy đến.
- Thật nhanh! quả nhiên khí tức Ngự Thiên thần nữ khủng bố! Lại là một người nửa bước Nguyên Thiên!
Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu hiện ra vẻ óng ánh, nhìn lên khí tức băng hàn bỗng nhiên tràn ra trên bầu trời, luồng khí tức này không thua kém khí tức trước Thăng Vân cung ngày đó.
- Sưu sưu sưu!
Bên trên hư không, hơn mười đạo quang mang nguyên khí xuyên qua thiên địa mà đến, năng lượng linh hồn kinh người tựa như sóng biển hướng về nội sảnh Nguyệt gia.
- Ầm ầm!
Trong một nháy mắt ngắn ngủi, hơn mười đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trong nội sảnh Nguyệt gia.
Một đạo thân ảnh quen thuộc màu xanh nhạt chậm rãi bay xuống, Nguyệt gia vốn mông lung càng trở nên mờ ảo như sương mù.
Đảo mắt quanh không trung, sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn băng lãnh, váy dài thướt tha băng sương chậm rãi kéo lê trên mặt đất, không gió mà động.
Mỗi bước đi đều hóa thành sương, cánh tay trắng như ngó sen vạch một cái ở trên bầu trời, một chuỗi băng tinh tuyệt mỹ bỗng nhiên bay ra.
Nhất thời, mọi người ở đây đều khẽ giật mình, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin tưởng trên thế giới này lại có nữ tử đẹp tuyệt trần như thế.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đung đưa đường vòng cung màu trắng, chậm rãi hướng phía Nguyệt Vô Cấu đi tới.
Đứng phía sau là Cổ Nhạc, Lạc Vô Nhai cùng một đám trưởng lão, nhưng tuyệt không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Kình Thiên.
Giờ khắc này, cả Nguyệt gia bởi vì Đoan Mộc Tiểu Mạn đến mà thời gian đình chỉ.
- Tô Dật ở đâu?
Lời nói băng lãnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn chậm rãi rơi xuống.
Không có chút tình cảm nào, chỉ sợ thế gian này cũng chỉ có Tô Dật mới có thể rung động tâm thần vị tuyệt thế thần nữ này.
Nghe thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn hỏi, Vân Trung Ly lập tức đi lên phía trước, ánh mắt nặng nề, chỉ chỉ phòng ngủ Nguyệt Vô Cấu, nói khẽ:
- Ở bên kia, thần nữ xin mời đi theo ta!
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng bước đi, phối hợp làn gió thơm thấm vào ruột gan, thời điểm Ngự Thiên thần nữ đi qua đám người Nguyệt gia, tất cả mọi người mới kịp phản ứng.
Nguyệt Vô Cấu cũng đi theo sau đội ngũ, giữ im lặng.
Sợ rằng tất cả đều không nghĩ tới, Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trước đến nay mặc kệ chuyện thế tục lại có khí tràng cường đại như thế!
Càng kinh khủng hơn chính là, Đoan Mộc Tiểu Mạn vì Tô Dật mà đến!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mỗi một người Nguyệt gia lại nổi lên tầng tầng ba động, kinh hãi không hiểu.
- Má ơi! Trên thế giới vậy mà lại có người đẹp như vậy! So với Tinh nhi tỷ tỷ, Ngưng nhi tỷ tỷ còn đẹp hơn!
Đông Phương Uyên trở về chỗ, vừa rồi quan sát nhất cử nhất động của Ngự Thiên thần nữ, khiến đôi mắt non nớt tràn ngập kinh ngạc.
Thân Đồ Song Song lập tức gõ gõ đầu Đông Phương Uyên, nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi ở bên cạnh, thấp giọng mắng:
- Thật sự là hết chuyện để nói à! Ngưng nhi tỷ tỷ không dễ nhìn sao! so sánh với mặt trăng còn tròn hơn sao?
Đông Phương Uyên bị gõ một cái, nhất thời sa sút tinh thần.
- Đúng là có thể xứng với Tô Dật, làm sao là tục nhân phàm thế chứ?
Nguyệt Ngưng Nhi cười khổ một tiếng, ánh mắt hơi chuyển động, rồi hướng về phía bên trong phòng bước đi.
Lúc này hành lang đã chất đầy người, Nguyệt Ngưng Nhi và mấy người Thân Đồ Song Song tới trễ, đều không chen vào được.
- Cũng không biết là đến quan tâm Tô Dật, hay là đến xem Ngự Thiên thần nữ!
Thân Đồ Song Song thay Nguyệt Ngưng Nhi bênh vực kẻ yếu, chợt liếc một cái.
Dứt khoát, ba người cũng không đi vào, mạnh mẽ tách đám người ra, chen một chỗ đứng trong hành lang, lặng chờ tin lành.
Lúc này, tất cả mọi người đều trông mong Ngự Thiên thần nữ có thể khiến vị con rể đệ nhất Cổ tông này nhanh chóng tỉnh lại.