Chương 2205
Bên trong phòng, có Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu bồi tiếp, ngoài cửa là tứ đại gia chủ và các trưởng lão trấn giữ.
Trận thế mạnh mẽ như vậy, khiến gia nhân Nguyệt gia vây xem càng rung động, tiếng nghị luận vang lên liên tục.
- Ta thật hâm mộ Tô Dật! nếu ta có một nửa bản lãnh của Tô Dật, nữ tử kinh tài tuyệt diễm dạng gì mà ta không lấy được chứ!
- Ai! Vì cái gì trên thế giới này lại có nữ tử xinh đẹp như vậy!
- Tô Dật không chỉ có Vân Tinh đại tiểu thư, nghe nói còn có cửu thánh nữ của Thánh Sơn cũng cảm mến hắn không thôi! Hiện tại Tinh nhi và Ngưng nhi tiểu thư của Nguyệt gia chúng ta cũng chung tình đối với hắn!
- Làm người như Tô thiên kiêu, cưa gái như con rể Tô!
Vô số ánh mắt khát vọng, như lang như hổ nhìn chằm chằm vào trong phòng gia chủ.
Mỗi một vị đệ tử Nguyệt gia, vô luận là nam hay nữ, đều mong mỏi Tô Dật tỉnh lại.
Đối mặt nhân khí cao như thế, bốn vị gia chủ rất biết phát huy bản sắc Cổ Tông, Thân Đồ Ý đi đầu đứng dậy.
- Nếu muốn bàn tán thị phi, liền lăn ra ngoài! Không nên ở chỗ này quấy rầy Tô Dật!
Lông mày Thân Đồ Ý nhíu lại, sau đó liền hàn huyên cùng các trưởng lão.
- Lão ba không biết xấu hổ! lão cha nịnh hót!
Thân Đồ Song Song cong miệng lên, tràn đầy vẻ không cam lòng.
Sau đó, bên trong Nguyệt gia như có sóng triều, tiếng gầm hơi lắng lại một chút, mấy chục đạo ánh mắt nóng bỏng không hẹn mà cùng hội tụ tại một điểm.
Trong phòng Nguyệt Vô Cấu.
Đây lần thứ nhất Tô Tiểu Soái nhìn thấy vị chị dâu chính thức, thế mà không có ngang tàng hống hách như ngày xưa, ngoan ngoãn nhường ra vị trí.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật đang hôn mê bất tỉnh, trong con ngươi thoáng hiện qua một tia bi thương nhỏ không thể thấy.
- Tô Dật, tỉnh lại đi! Ta là Tiểu Mạn đây!
Ánh mắt long lanh như hơi nước, hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh lùng như băng trước mặt mọi người.
Sự ấm áp và nhu tình của Tiểu Mạn chỉ dành cho một mình Tô Dật.
Bàn tay lạnh lẽo mà mềm mại chậm rãi vuốt ve cái trán Tô Dật, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng gọi tên Tô Dật.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bóng lưng thê mỹ động lòng người lộ ra vẻ mỹ lệ.
Giờ khắc này, nàng không còn là Ngự Thiên thần nữ cao cao tại thượng, mà chỉ là người yêu Tô Dật mà thôi.
Vân Trung Ly cùng Nguyệt Vô Cấu đứng ở phía sau run lên, thở dài.
Chẳng lẽ mời Ngự Thiên thần nữ đến, cũng không làm nên chuyện gì sao?
Tô Tiểu Soái và Bồ Đề Tiên đứng sóng vai, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn lãnh ngạo và tôn quý, tâm tình Tô Tiểu Soái cũng thấp tới cực điểm, oang oang, nói:
- Chị dâu, chị đừng lo lắng, lão đại nhất định sẽ tỉnh lại.
- Rốt cuộc Tô Dật đã xảy ra chuyện gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn lo sợ đứng dậy, sóng mắt trì trệ, tràn đầy vẻ tiều tụy nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Soái và Bồ Đề Tiên.
Trên đường tới đây Vân Trung Ly đã nói qua với Đoan Mộc Tiểu Mạn về tình huống trong Mộng Yểm hải.
- Tiểu soái, ngươi là huynh đệ của Tô Dật, ngươi nói cho ta biết, các ngươi ở bên trong Mộng Yểm hải đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lóng lánh lưu động, gấp giọng nói.
Tô Tiểu Soái tôn trọng Đoan Mộc Tiểu Mạn, lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, trầm giọng nói:
- Chị dâu, bên trong Mộng Yểm hải chúng ta xuyên qua Bồ Đề Cổ, cuối cùng đến Băng Loan thần cảnh! Vân gia chủ mời chị đến, là bởi vì chị cũng có huyết mạch Băng Loan.
- Băng Loan thần cảnh?
Đoan Mộc Tiểu Mạn lập tức đưa ánh mắt về phía Vân Trung Ly, Vân Trung Ly có chút xấu hổ nói:
- Thần nữ chớ trách, chuyện Băng Loan Chân Thần này, ta vốn muốn nói, thế nhưng ngươi vừa nghe thấy Tô Dật hôn mê, cái gì cũng không nói trực tiếp chạy đến. Sự tình bên trong Băng Loan thần cảnh, để phượng thần nói với ngươi, càng thêm trực tiếp.
- Ngươi tiếp tục!
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi ngước lên, hít sâu một hơi nhìn Tô Tiểu Soái.
Tô Tiểu Soái cũng cẩn thận nhớ lại lời Băng Loan nói, Tô Tiểu Soái chỉ dùng dăm ba câu liền nói ra chuyện liên quan tới Yêu Hoàng cùng sự tình thái cổ đại kiếp.
Kết quả sau cùng chính là, Băng Loan Chân Thần bắn ra Băng Loan thần quang, mở lối ra, Tô Dật và Tô Uyển Nhi Nhi đều lâm vào hôn mê, được Tô Tiểu Soái dẫn ra ngoài.
Kỳ quái là, Tô Uyển Nhi Nhi không bị sao, nhưng Tô Dật lại chậm chạp không tỉnh.
- Uyển nhi? Nàng ở nơi nào?
Gương mặt xinh đẹp Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên vẻ nghi hoặc, trong ánh mắt u lãnh hiện ra một tia kinh dị.
Nhắc tới Tô Uyển Nhi Nhi, thời điểm Đoan Mộc Tiểu Mạn đi Man thành tìm hiểu nơi hạ lạc của Đoan Mộc Kình Thiên, đã từng gặp mặt Uyển nhi một lần.
Đoan Mộc Tiểu Mạn không nghĩ tới, vậy mà lại gặp Uyển nhi ở Vân Tiên Cổ Tông.
- Nàng cũng thu hoạch được một giọt tinh huyết của Băng Loan Chân Thần, Uyển nhi hôn mê tám phần là bởi vì nguyên nhân tinh huyết!
Vân Trung Ly hồi đáp.
Đột nhiên, Đoan Mộc Tiểu Mạn trở lại bên người Tô Dật, thanh âm nhu thuận, nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói:
- Tiểu quỷ lười, chờ ta mang Uyển nhi tới, ngươi phải tỉnh lại đó!
Nói xong câu đó, khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng hiện lên vẻ mỉm cười, thanh âm càng thêm trầm thấp, mang theo vài phần sầu ý.
- Ta và Nhược Hi vẫn luôn chờ ngươi!
Dứt lời, Đoan Mộc Tiểu Mạn đi theo Vân Trung Ly ra ngoài cửa.
Trên đài cao Vân gia, mây mù bao phủ núi sông, thải hà đầy trời.
(thải hà: ráng chiều)
Thần điểu qua lại giữa Vân Phong, từng mảng mây lớn tựa như nhiễm máu, chiếu hồng thiên địa.
- Xì xào!
Linh cầm có linh cảm mạnh mẽ, cảm nhận được nơi xa có khí tức hung hãn lao nhanh mà đến, liền nhanh chóng bay ra.
Trên đài cao, có một lão ẩu ngưng trọng, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào biến hóa bên trong đài, không dám lơ là chút nào.
- Vân Chấp, tiểu thư thế nào!
Vân Trung Ly dẫn đầu hạ xuống, dùng thanh âm trầm thấp hỏi lão ẩu.
Vân Chấp chính là lão ẩu ngày đó mang Tô Uyển Nhi Nhi và Vương Thượng Vũ từ bên trong Man Yêu Sâm Lâm về Vân gia.
Thời điểm ở Man thành, đã chiến đấu với Đoan Mộc Tiểu Mạn một lần, bị thương không nhẹ.
- Đoan Mộc Tiểu Mạn!
Ánh mắt Vân Chấp run rẩy, trong lòng tràn đầy chấn kinh, thầm nghĩ tại sao nàng lại tới đây.
Ánh mắt biến hóa, Vân Chấp nhẹ giọng trả lời:
- Đại gia chủ!
Ánh mắt Vân Chấp bắt đầu đề phòng, trong đôi mắt mờ nhạt hiện ra vẻ tức giận.
Thời điểm còn chưa kịp phát tác, một đạo năng lượng băng hàn thao thiên từ quanh thân Đoan Mộc Tiểu Mạn bộc phát ra.
Chỉ thấy một đạo huyễn ảnh màu xanh nhạt như là một khối hàn băng vạn năm, có thể trực tiếp đóng băng ngàn dặm.
Nhất thời, trong tay có Vân Trung Ly một đạo năng lượng trầm thấp bộc phát ra, hướng về phía lão ẩu hét to:
- Tránh ra!
Ngay sau đó, trên lầu cao, thân ảnh Đoan Mộc Tiểu Mạn đã ở cửa ra vào.
Ánh mắt lạnh băng, quan sát đám người phía dưới, thấp giọng nói:
- Trong lúc bế quan, ai cũng không cho phép vào! Vân gia chủ, nếu như ngươi quan tâm đến Uyển nhi, thì cứ dựa theo lời ta nói mà làm!
Vừa mới nói xong, ánh mắt Vân Trung Ly chớp động, âm thanh trầm thấp vang vọng toàn trường.
Bên trong núi sông màu hỏa hồng, thanh âm tứ đại gia chủ trào lên như một làn sóng.
- Truyền lệnh xuống! Ai cũng không cho phép tới gần Vân gia! Kẻ nào trái lệnh trảm!
Sóng âm bao trùm mỗi một nơi hẻo lánh trong Vân Tiên Cổ Tông, trong một nháy mắt ngắn ngủi, các đệ tử liền nhao nhao lên, bất luận là đang làm gì, đều ngẩng đầu nhìn về phía Vân gia.
Hôm nay, Ngự Thiên thần nữ giá lâm đã khiến toàn bộ Vân Tiên Cổ Tông rơi vào trạng thái kích động phấn khởi.