Chương 2207
Tô Uyển Nhi cười một tiếng, hướng phía Vân Trung Ly thi lễ, nhẹ giọng nói:
- Cha, là cha mời Tiểu Mạn tỷ tỷ tới sao?
Ánh mắt ôn nhu đảo mắt quanh không trung, tứ đại gia chủ và Vân Chấp giống như nhìn thấy tiên nhân hạ phàm, kinh ngạc không nói ra lời.
Vân Trung Ly thì kích động không thôi, nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn cảm kích không thôi, nhẹ giọng nói ra:
- Ngưng nhi vừa từ trong tuyệt cảnh Yểm Hải đi ra, liền lâm vào hôn mê, cũng may cha biết tình huống bên trong Mộng Yểm hải, Đoan Mộc thần nữ và co có không ít duyên phận, có kỳ ngộ này, còn phải cảm tạ thần nữ đại nhân!
Dứt lời, đám người Vân gia, bao gồm Nguyệt Vô Cấu, đều thi lễ một cái đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Tỷ tỷ, không nghĩ tới ngày đó từ biệt tại Man thành, lại gặp nhau ở đây, còn giúp ta luyện hóa tinh huyết của Băng Loan đại nhân!
Tô Uyển Nhi Nhi nhìn biến hóa của bản thân, đôi mắt đẹp ngầm động.
Vừa mới nói xong, Vân Chấp ở sau lưng trần trừ bước lên, muốn nói chuyện, nhưng xấu hổ vì thái độ vừa rồi của mình đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn, nên thật lâu không dám lên trước.
Từ trong đôi mắt, có thể thấy thái độ của Vân Chấp đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn đã thay đổi rất lớn.
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi là muội muội Tô Dật, vậy thì chính là muội muội của ta, hiện tại Tô Dật còn cần ngươi đi cứu đấy!
Hơi thở Đoan Mộc Tiểu Mạn thơm như lan, vẻ nặng nề từ trên mặt xẹt qua.
Vừa nhắc đến Tô Dật, mặt mày Tô Uyển Nhi lập tức biến đổi, từ sau khi đi ra khỏi Băng Loan thần cảnh, chính mình liền hôn mê.
- Tô Dật ca ca, Tô Dật ca ca làm sao rồi?
Tô Uyển Nhi xúc động, đôi mắt trở nên gấp gáp.
Nghe Vân Trung Ly miêu tả xong, đôi mắt đẹp của Tô Uyển Nhi nhất thời mông lung, vội vàng nói:
- Cha, tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Tô Dật ca ca!
- Oanh!
Phía trên rừng tuyết sáng như ban ngày, mấy đạo khí tức mênh mông phá không bay đi hấp dẫn mấy vạn ánh mắt bên trong Cổ tông.
Chỉ một đêm mà có nhiều chuyện như vậy, Băng Loan tái hiện nhân gian, hơn nữa còn là hai Băng Loan, đây là dấu hiệu Vân Tiên Cổ Tông sắp quật khởi!
Rất nhanh, sự tình Tô Uyển Nhi luyện hóa tinh huyết Băng Loan truyền khắp toàn bộ Cổ tông tựa như gió lốc.
Mà bảo bối Tô Uyển Nhi mất đi được lại của Cổ tông, cũng trong một đêm trở thành Băng Loan nữ thần trong lòng tất cả mọi người.
Rừng núi chập trùng, từng cái gia tộc đều khó mà ngủ, không biết Tô Uyển Nhi có thể làm Tô Dật tỉnh lại không, mỗi người đều nơm nớp lo sợ.
Đây tuyệt đối là yếu tố ảnh hưởng đến việc Vân gia có thể chiến một trận sinh tử cùng Long gia không.
Trong phòng Nguyệt Vô Cấu.
Đoan Mộc Tiểu Mạn và Tô Uyển Nhi đều đứng ở trước giường Tô Dật, dưới ánh đèn lung linh, khuôn mặt thanh tú của Tô Dật lộ ra vẻ yên ắng.
Hô hấp trầm ổn, khí tức hùng hậu, lông mi thật dài mang theo một tia linh động, không chút nào giống như người chưa tỉnh lại.
- Tô Dật ca ca, Uyển nhi đến rồi!
Uyển nhi cầm tay Tô Dật, khóe miệng hơi cong lên, quỳ một gối xuống phía trước cửa sổ, đặt mu bàn tay ở trên mặt cảm thụ nhiệt độ.
Thấy Tô Dật không có bất kỳ phản ứng gì, ánh mắt Tô Uyển Nhi dần dần nổi lên ánh sáng, cái mũi đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Ca nói chúng ta đi ra, hiện tại Uyển nhi tỉnh rồi, sao ca còn chưa tỉnh vậy?
Bỗng dưng, trong mắt Tô Uyển Nhi lướt qua vẻ hưng phấn, cao giọng nói:
- Đúng rồi, Uyển nhi đã luyện hóa tinh huyết, Tiểu Mạn tỷ tỷ giúp ta, Uyển nhi đã là Nguyên Tông cảnh, không còn kéo chân ca nữa, ca tỉnh lại, nhìn xem Uyển nhi có được hay không?
Tô Dật vẫn im ắng như đang ngủ, yên tĩnh điềm đạm.
- Tô Dật ca ca... Chúng ta còn muốn về Man thành, mở to mắt nhìn Uyển nhi đi!
Nhất thời, Tô Uyển Nhi gào khóc, nằm sấp trên người Tô Dật.
Từ trước tới nay, Tô Uyển Nhi chưa từng gặp qua trường hợp như vậy.
Ở trong lòng nàng, Tô Dật vẫn luôn là ca ca làm bằng sắt, coi như núi thái sơn sụp đổ, cũng có Tô Dật ca ca ở trước mặt làm chỗ dựa.
Năm năm trở lại Vân gia, Tô Uyển Nhi mỗi giờ mỗi khắc đều không quên thời gian ở Man thành, Tô Dật đã sớm dung nhập vào trong linh hồn nàng.
Trong căn phòng yên tĩnh, Vân Trung Ly, Nguyệt Vô Cấu, Bồ Đề đã rời đi, chỉ còn lại Tô Tiểu Soái và Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Đoan Mộc Tiểu Mạn và Tô Tiểu Soái đang buồn bã, nghe Tô Uyển Nhi lẩm bẩm, trong lòng càng khổ sở.
- Vẫn chưa được sao?
Bên trên khuôn mặt băng hàn của Đoan Mộc Tiểu Mạn, cũng lóe ra một tia sốt ruột.
- Ai! Lão đại, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng như thế! Để nữ nhân khóc, cũng không phải là sự tình nam nhân nên làm!
Tô Tiểu Soái đạp mạnh xuống mặt đất, đang chuẩn bị đi ra phía ngoài.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm vội vàng, thanh âm không lớn, mà mang theo một tia uể oải.
Tô Uyển Nhi nghe vậy, chợt lau khô khóe mắt, nhìn về phía thanh âm truyền đến, nói:
- Thượng Vũ ca ca! Là Thượng Vũ ca ca!
Vương Thượng Vũ, thời điểm Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng đã gặp qua ở Man thành, Tô Tiểu Soái càng quen thuộc, người này trong Yểm Hải tuyệt cảnh vẫn một mực ngâm mình trong Linh Trì.
- Tiểu tử này, nhanh như vậy đã khỏe rồi?
Tô Tiểu Soái lắc mắt một cái, bên trong tầm mắt là một nam tử khôi ngô cao lớn bắp thịt cuồn cuộn, khập khiễng đi vào.
- Vương Thượng Vũ.
Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng bị trạng thái bây giờ của Vương Thượng Vũ làm chấn kinh, bờ môi hơi cong lên.
Vương Thượng Vũ đi lại rất chậm rãi, lúc nhìn thoáng qua Đoan Mộc Tiểu Mạn, bước chân hơi dừng lại, nhẹ gật đầu.
Lúc này cơ bắp trên người Vương Thượng Vũ, tràn đầy vết rách, tựa như đồ sứ vỡ ra, nhưng trong lúc vô hình lại có khí tức cực kì cường hãn.
Cơ bắp nổi lên tựa như khải giáp bảo vệ xương cốt, so với trước đây, Vương Thượng Vũ như bành trướng ra một vòng, bởi vì thương thế còn chưa khôi phục, nên cả người vẫn có vẻ hơi uể oải suy sụp.
- Thượng Vũ ca ca!
Thấy Vương Thượng Vũ đã tỉnh lại, Tô Uyển Nhi liền đi tới, ánh mắt nhìn Vương Thượng Vũ, đôi môi nhếch lên thật lâu không nói ra lời.
- Muội muội ngốc, khóc cái gì, ta đâu có chết!
Vương Thượng Vũ cười hắc hắc, vẫn chất phác như vậy, so với bề ngoài như chiến thần này mười phần không tương xứng.
- Thượng Vũ ca ca, thế nhưng Tô Dật ca ca...
Tô Uyển Nhi bĩu môi, đau khổ không thôi.
- Ta đi thử một chút!
Vương Thượng Vũ cau mày, đi đến bên người Tô Dật, trong lúc đó, một cỗ Bá hoàng chi khí hung hãn trực tiếp tràn ra.
Đột nhiên, cả gian phòng tràn ngập một cỗ kình phong cuồng bạo, kim quang như muốn xé nát vạn vật quấn quanh thân thể Vương Thượng Vũ.
- Tiểu tử thúi, nhanh tỉnh lại đi, muốn để tất cả mọi người chờ ngươi sao!
Vương Thượng Vũ vốn không am hiểu nhi nữ tình trường, lúc này trực tiếp nói to, một cỗ kình phong quán chú vào bên trong cơ thể Tô Dật!
- Ầm!
Năng lượng càn quét hư không, Vương Thượng Vũ kìm nén một cỗ kình lực, dùng nó thúc dục Tô Dật tỉnh lại.
Lực đạo cuồng mãnh vô song, cái bàn, cái giường cũng bắt đầu lay động theo, Tô Dật thân thể giống như con thuyền trên biển lớn, không ngừng chao đảo.
- Thượng Vũ ca ca, ngươi làm vậy cũng vô dụng! Bồ Đề Tiên nói Tô Dật ca ca thần hồn xuất khiếu, không có quan hệ với thân thể!
Tô Uyển Nhi cau mày, nói nhỏ.
Lúc này, Tô Tiểu Soái và Đoan Mộc Tiểu Mạn lại một mực quan sát Tô Dật.
Bên trong kim sắc quang mang hung hãn, thân thể Tô Dật một mực bất động, nhưng khí tức cũng có biến hóa.
Chuyện này nói rõ, chỉ cần ngoại lực cực mạnh, vẫn có trợ giúp đối với Tô Dật đang mê man.
Lập tức, Tô Tiểu Soái nhớ tới lời thập nhị thần thú nói với Băng Loan lúc gần đi.
Trong lòng Tô Tiểu Soái hiện ra một cái ý nghĩ, nếu như Tô Dật thật sự là Yêu Hoàng, không chừng hiện tại Tô Dật đang ở trong thế giới thần thú.
Thời điểm Băng Loan lâm chung, đã dùng thần thú chi lực kích phát Yêu Hoàng ký ức bên trong cơ thể Tô Dật, chuyện này chẳng phải là dùng thần thú chi lực để tỉnh lại sao!
- Không chừng thật sự có hiệu quả!
Tô Tiểu Soái trầm giọng nói.
Đoan Mộc Tiểu Mạn chú ý tới bộ dạng hưng phấn của Tô Tiểu Soái bên người, nghi ngờ nói:
- Ngươi nghĩ ra cái gì rồi?