Chương 2208
Đột nhiên Tô Tiểu Soái nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, ngưng trọng nói:
- Cụ thể là cái gì, nhất thời khó mà giải thích rõ ràng. Tỷ và Uyển nhi đều có huyết mạch Băng Loan, đệ là huyết mạch phượng hoàng! giữa chúng ta và lão đại có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời!
- Tiểu tử ngốc, dừng lại!
Tô Tiểu Soái nhất thời nhíu mày, hướng về phía Vương Thượng Vũ nói.
Tiếng phượng hót cao vút vang vọng không trung, uy áp linh hồn thao thiên nương theo liệt diễm nóng bỏng, trực tiếp càn quét ra!
Cảm giác được sóng nhiệt càn quét, Vương Thượng Vũ bỗng nhiên dừng tay, ngực hô hấp nặng nề tựa như ống bễ.
- Thượng Vũ ca ca, phượng thần nói, chỉ có dựa vào ta, Đoan Mộc tỷ tỷ và phượng thần mới có thể cứu Tô Dật ca ca trở về!
Tô Uyển Nhi nhìn Vương Thượng Vũ.
Nhất thời, Vương Thượng Vũ dùng tay ôm ngực vì dùng sức quá mạnh, mày nhăn lại, nhẹ giọng nói:
- Vậy ta thì sao?
Tô Tiểu Soái nhanh chóng đi tới, đánh ra một đạo năng lượng khổng lồ bao phủ quanh người Vương Thượng Vũ.
- Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này giao cho chúng ta, một hồi nữa năng lượng nổi lên, ngươi sẽ không chịu được!
Nghe vậy, Tô Uyển Nhi cũng nhẹ gật đầu, vịn khuỷu tay Vương Thượng Vũ, ôn nhu nói:
- Thượng Vũ ca ca, muội nhất định mang Tô Dật ca ca trở về.
Dứt lời, Tô Uyển Nhi đưa Vương Thượng Vũ ra đến cổng, thông báo cho bọn hắn đuổi toàn bộ người ngoài hành lang đi.
Vương Thượng Vũ nhìn ba người đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó sờ sờ năng lượng nóng bỏng trên ngực, dứt khoátcửa đẩy ra.
Sau khi ra khỏi cửa, Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu lập tức tiếp lấy, Vân Trung Ly lo lắng hỏi:
- Thế nào rồi? Tô Dật có tỉnh lại không?
Vương Thượng Vũ nhìn đám người, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mang lời Tô Tiểu Soái an bài nói cho Vân Trung Ly biết.
Khi tất cả mọi người lui ra, trong phòng Nguyệt Vô Cấu lập tức vang lên một tiếng thú gào kinh khủng, vang tận mây xanh, chấn động thiên địa!
Tiếng phượng hót kinh khủng, tựa như từ cửu thiên rơi xuống, ánh sáng nóng bỏng và xanh thẳm không ngừng bốc lên ở trong phòng Nguyệt Vô Cấu.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ gian phòng như là một cái túi nước hai màu đỏ lam, chung quanh túi nước có từng vòng từng vòng gợn sóng không gian không ngừng mở rộng.
Trong mơ hồ, ánh sáng man hoang co vào phóng đại, vô cùng thần dị.
Suốt đêm, người Nguyệt gia đều chăm chú quan sát động tĩnh bên trong phòng.
Hình ảnh thần thú cao vút, tản ra hào quang vạn trượng, khiến người ta nhìn từ xa đã khiến tâm thần chấn động!
Thối lui sau đó, Vân Trung Ly đứng tại tại chỗ rất xa gác cao, ánh mắt một khắc cũng không dám dừng lại.
Người nóng lòng chờ đợi còn có Nguyệt Vô Cấu, Nguyệt Ngưng Nhi và đám người Vương Thượng Vũ.
- Ngươi cảm thấy có thể tỉnh lại không?
Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu nhìn chăm chú lên quang cầu nơi xa, chỗ sâu trong tâm thần nổi lên sóng to gió lớn!
Uy thế khủng bố bao phủ không trung, mặc dù năng lượng kinh khủng như thế, nhưng Nguyệt Vô Cấu cũng không dám cam đoan Tô Dật có thể bình yên tỉnh lại.
- Có thể tỉnh lại! người Vân gia ta nhìn trúng, làm sao có thể không tỉnh lại chứ! Những thứ tiểu tử này từng trải qua, còn hơn xa so với trước mắt!
Vân Trung Ly khẽ cau mày.
Nguyệt Ngưng Nhi và Vương Thượng Vũ ở một bên cũng trở nên căng thẳng, không hiểu sao cả người nổi lên da gà.
- Thượng Vũ, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Thương thế của ngươi còn chưa tốt, không nên vất vả như thế!
Nguyệt Ngưng Nhi quan tâm nhắc nhở.
- Tạ ơn Ngưng nhi tỷ, thời điểm đệ ngất đi, là Tô Dật đuổi tới cứu đệ. Đệ hi vọng lúc tiểu tử này tỉnh lại, đệ cũng có thể ở bên cạnh hắn!
Nói xong, Vương Thượng Vũ lại nhìn chằm chằm vào gian phòng không một hạt bụi, trong con ngươi lộ ra ánh sáng như tinh thần.
Nguyệt Ngưng Nhi thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ ưu thương nhỏ không thể thấy, nói:
- Tất cả mọi người đều có thể yêu ngươi bảo hộ ngươi, vì cái gì hết lần này tới lần khác ta lại không thể.
Thời gian như đồng hồ cát chảy qua, khắp nơi trên bầu trời đêm đều lấp lánh.
Nguyệt gia sơn giới trống trải tịch liêu, nhưng ánh sáng vẫn rất loá mắt!
- Ô ô!
- Ầm ầm!
Tiếng gào thét như thiên lôi, sóng lửa khuấy động mà lên xông thẳng tới chân trời!
Thời điểm tất cả mọi người tiến vào trạng thái khốn đốn, thì bên trên hư không có một âm thanh nổ thật to, làm bừng tỉnh một núi mộng đẹp!
Phong lôi vũ động, trong nháy mắt ánh sáng chói lóa hóa thành một cái chung đỉnh to lớn ở giữa sơn phòng!
Hỗn Nguyên Cổ Chung yêu khí trùng thiên, giáng lâm trong thiên địa một lần nữa!
Năng lượng kinh người từ chung đỉnh lan tràn ra ngoài, từng đạo uy áp thao thiên, khiến lòng người run rẩy dữ dội!
Thiên uy cái thế, khí tức hung hãn, nóng bỏng lập tức kinh động tất cả Nguyệt gia!
- Nhanh! Có động tĩnh!
Ánh mắt hoảng sợ từ trong hốc mắt Vân Trung Ly tràn ra, vừa mới nói xong, Vân Trung Ly đã hóa thành lưu quang chạy về phía phòng ốc Nguyệt gia!
Chỉ trong nháy mắt, khí tức tất cả mọi người trong Nguyệt gia sơn giới, bao gồm đám người Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyệt Vô Cấu ở bên trong, đều bắn về phía Nguyệt gia.
Chưa bao giờ có thời khắc nào kích động lòng người như thế! Tất cả mọi người đều đang chờ đợi giờ khắc này giáng lâm!
Nam nhân kia tỉnh lại! là tiếng lòng của tất cả mọi người lưu lại Nguyệt gia!
- Nhanh nhanh nhanh! trong phòng Gia chủ! Tô Dật tỉnh lại!
- Đại gia chủ đã chạy tới! Thông báo năm gia chủ khác, tập hợp ở cổng Nguyệt gia!
- Tô Dật tỉnh! Ông trời ơi..! Cái chuông lớn này là cái gì vậy!