Chương 2209
Hỗn Nguyên Chung To lớn tựa như thần vật cửu thiên giáng lâm, phía trên thân chuông, có vô số bí văn tuôn ra, bao trùm lấy một tầng thiên uy, làm lòng người rung động!
Khí thế bạt thiên tuyệt địa, quang mang chiếu rọi thiên cổ!
Mỗi một đệ tử Nguyệt gia đứng ở trước cửa sơn phòng, trên nóc đều xôn xao, con ngươi không kìm được co vào.
Hô hấp dồn dập không thôi, mà thứ vượt qua tất cả tưởng tượng của mọi người là, mười mấy vạn đệ tử các nhà còn lại đều không có nghỉ ngơi, đều vọt vào bên trong Nguyệt gia như yêu thú!
Trên trời dưới đất, phía trên pháp trận Nguyệt gia, đông nghịt người, trực tiếp chiếm cứ bầu trời màu xanh!
Ánh sao bị chôn vùi, mặt trăng ảm đạm, chỉ vì cái này mà làm mười mấy vạn người hoảng sợ!
Đến giờ khắc này, tất cả mọi người mới biết được, không ai không đặt an nguy của Tô Dật ở trong lòng!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu chờ đợi con rể Cổ tông tỉnh lại!
Nhìn chuông lớn đủ để trấn áp bất luận sinh linh gì trên thế gian ở trước người, trong đầu mỗi người đều toát ra ý nghĩ, cái này sao có thể?
Ánh mắt tất cả mọi người ở đều trở nên đờ đẫn, khí tức man hoang thê lương phóng thích, chấn động nhân tâm.
Mọi người vây xem, bao gồm cường giả đều tỏ ra ngạc nhiên cùng sợ hãi.
Âm thanh hít khí lạnh vang lên liên tục, ánh mắt nhìn về phía Hỗn Nguyên chung trong sơn phòng càng mang theo vẻ trang nghiêm.
- Không tồi! Ta biết tiểu tử này không phải tầm thường! Tinh nhi có ánh mắt!
Hỗn Nguyên chung quá mức thần kỳ, giờ phút này Vân Trung Ly chỉ thiếu không có phun ra một ngụm huyết lão.
Bên trong thân chuông to lớn, âm thanh phong lôi, vang vọng không dứt, khí tức càn hùng hậu quét thương khung, làm lòng người sinh ra ý phủ phục!
(Phủ phục: quỳ lạy)
- Gia chủ, mau nhìn!
Mắt Nguyệt Vô Cấu rung động, ra hiệu cho Vân Trung Ly nhìn lên!
Vân Trung Ly hưng phấn không thôi vung tay lên, đây là cơ hội tốt để thu phục lòng người, vì vậy hắn lập tức mở rộng cánh cửa.
- Thu hồi pháp trận! Tô Dật tỉnh dậy là phúc của Cổ tông! Tất cả mọi người đều có thể tận mắt nhìn thấy!
Nguyệt Vô Cấu khẽ gật đầu một cái, pháp trận mông lung phía trên gian phòng lập tức bộc phát ra khí thế kinh người, sau đó uy áp to lớn triệt hồi.
Đám người chen chúc lập tức buông lỏng ra, dưới mệnh lệnh của tứ đại gia chủ, liền xếp thành hàng ngay ngắn trật tự như trường long!
Đợi từ ban ngày đến ban đêm, con mắt tất cả mọi người cũng phát sáng!
- Ầm ầm!
Kim chung vang vọng, sóng âm Hỗn Nguyên chung cuồn cuộn tựa như Yêu Hoàng chiến đấu, năng lượng bộc phát ra như núi lửa gào thét!
Nhất thời, từng khe hở giống như mạng nhện tư bên trong thần quang lan tràn ra!
- Ra!
Con ngươi Vân Trung Ly đã trợn đến mức độ lớn nhất!
Chỉ thấy một đạo lưu quang màu hỏa hồng chớp động, một thân ảnh đơn bạc nhưng lại tràn đầy lực lượng chậm rãi bay ra, sau lưng vang vọng lôi minh, năng lượng bá đạo tựa như diệt thế!
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng con mắt tất cả mọi người, chỉ thấy Tô Dật ôm Đoan Mộc Tiểu Mạn từ bên trong thần chung chậm rãi đi ra.
Áo xanh phần phật, vô cùng đẹp mắt!
Bên trong luồng yêu khí như hải dương, uy áp tự tách không khí thành một cơn lốc xoáy lan tràn ra.
Theo Tô Dật chậm rãi đi ra, sơn phòng Nguyệt gia đều lan tràn một cỗ uy áp cổ lão!
Hỏa diễm điên cuồng gào thét xông lên vân tiêu, sóng dung nham bắn ra như là pháo hoa chói lọi.
- Phanh phanh phanh!
Âm thanh nổ tung vang vọng liên tục, rất nhanh toàn bộ hư không trên đỉnh đầu Nguyệt gia giống như nổ tung.
Mười hai đạo hư ảnh thần thú lại bao phủ toàn bộ không trung lần nữa, Kim Long gào thét, phượng hoàng đập cánh, kỳ lân tắm máu, Huyền Vũ trấn thủ...
- Ông trời ơi..! Kia là thập nhị thần thú!
- Đây là cái dị tượng gì vậy! Áp lực thật là kinh khủng!
- Không được, đầu của ta đau quá!
Phía xa, mười mấy vạn chúng đệ tử vây xem, nhao nhao lộ ra biểu lộ thống khổ, uy áp cường đại như là nước biển bao phủ tất cả mọi người.
- Hô!
- Đây là đại thế! Đây là hồng hoang chiến thần!
- Đại thế xuất hiện! Vân gia phục hưng!
Sắc mặt tứ đại gia chủ cũng biến thành co quắp, dị tượng dạng này so với hai hư ảnh Băng Loan trước đó còn kinh khủng hơn nhiều lắm!
Uy danh rung trời, cuối cùng theo một tiếng Bạch Hổ gầm gừ, Hỗn Nguyên chung ở trước mắt bao người rốt cục ảm đạm xuống, sau đó biến mất.
- Ầm ầm
Năng lượng ảm đạm, ánh sáng quanh thân Tô Dật cũng tiêu tán, con ngươi trong trẻo như là tinh quang quét quanh không trung, rồi lập tức rơi vào Đoan Mộc Tiểu Mạn trong ngực.
- Tiểu Mạn, bọn họ bảo nàng tới cứu ta sao?
Tô Dật có chút áy náy, khóe miệng hơi vểnh lên.
- Ta không đến, chẳng lẽ... Ngươi muốn để ta và Nhược Hi thủ tiết à!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nói xong câu đó, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng không thôi.
Trước mặt mọi người, lại để mặc cho Tô Dật ôm, cuối cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn có chút e lệ.
Huống chi, nơi này lại là địa bàn của Vân Tinh!
- Vất vả! Tiểu Mạn!
Tô Dật nhìn qua sắc mặt trắng bệch, tựa như giấy trắng của Đoan Mộc Tiểu Mạn, làm gì còn quản được nhiều như vậy.
Đoan Mộc Tiểu Mạn ở trong đám người Tô Uyển Nhi, Tô Tiểu Soái, có tu vi cao nhất, nên xuất lực cũng nhiều nhất.
Lúc này tu vi nửa bước Nguyên Thiên, đã không còn một chút xíu nguyên khí, cánh tay như là tơ lụa quấn quanh cổ Tô Dật.
- Đáng ghét, cái tên hỗn đản này, chúng ta cũng xuất lực đấy! Chỉ biết đùa nghịch!
Trên mặt béo của Tô Tiểu Soái đầy mồ hôi, trong con ngươi bắn ra mấy đạo quang mang hỏa diễm.
Sau lưng, Tô Uyển Nhi dìu đỡ Tô Tiểu Soái, so sánh với hai người trước, nguyên khí của Tô Uyển Nhi coi như còn sung túc.
- Tiểu soái ca ca, Tiểu Mạn tỷ tỷ ngàn dặm xa xôi tới đây. Chỉ cần Tô Dật ca ca có thể tỉnh cái gì cũng không quan trọng!
Tô Uyển Nhi nhìn qua Tô Dật ca ca, trong lòng có vô tận ngọt ngào.
Giờ phút này, nhìn Tô Dật ôm ấp mỹ nhân, tất cả mọi người ở đây đều có chút kinh hãi.
Trợn to con mắt nhìn Tô Dật thần uy vô địch, tựa như thần đế bảo vệ người yêu mình.
Trong đám người, thanh âm ao ước, sùng bái, khát vọng không ngừng vang lên.
Thân Đồ Ý nhìn bầu không khí toàn trường đều bởi vì Tô Dật ôm ấp mỹ nhân mà có chút yên tĩnh, lập tức cao giọng quát:
- Thân Đồ gia, cung nghênh cô gia về tông!
(cô gia: cậu rể (bố mẹ vợ gọi con rể))
Nhất thời, gia chủ ba nhà khác như người trong mộng mới tỉnh, hung hăng trừng mắt liếc Thân Đồ Ý, cơ hội vuốt mông ngựa tốt đẹp lại bị cướp trước, bọn họ lập tức gắng sức đuổi theo!
- Đông Phương Thống mang theo toàn tộc Đông Phương, cung nghênh cô gia!
- Kính Nhất Cuồng, dẫn đệ tử Kính gia cảm tạ ơn cứu giúp của cô gia trong tuyệt cảnh! Chúc mừng cô gia thức tỉnh!
- Vũ Văn gia, cung nghênh con rể Tiên tông, thiên kiêu chi hoàng, Tô tông chủ thần uy vô địch!
Giọng nói tứ đại gia chủ to rõ hùng hồn, âm thanh mang theo nguyên khí đột phá chân trời, truyền khắp toàn bộ sông núi Vân Tiên!
Trên bầu trời Cổ tông, sóng âm liên tục chập trùng, gợn sóng không gian ở dưới một đợt tiếng vang so với đợt trước càng cao hơn điên cuồng xé rách!
- Tô Dật vô địch!
- Tô Dật là đại ân nhân Vân Tiên Tông chúng ta!
- Tô Dật, ta muốn làm tiểu đệ của ngươi!
Các loại âm thanh nịnh nọt từ trong mười mấy vạn người truyền lại, cảm xúc sục sôi làm cho cả Vân Tiên Cổ Tông lại xông lên đỉnh phong lần nữa.
Có rất nhiều đệ tử phấn khởi, trông thấy Tô Dật thần uy, ôm ấp Ngự Thiên thần nữ như thế, khuôn mặt đỏ bừng, suýt nữa ngất!
Xem ra bản chất con người cần những thứ mình thích, tu vi cao bao nhiêu, cũng đều giống nhau!
Bị nhiều người đồng thời nhìn như vậy, hai gò má Đoan Mộc Tiểu Mạn như lửa nóng, khuôn mặt non nớt như hoa đào có thể bóp ra nước.
- Ngươi còn không thả ta xuống?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nâng mắt nguyệt lên, nhìn về phía Tô Dật.