← Quay lại trang sách

Chương 2211

Chỉ nghe một tiếng bụp giòn vang truyền ra, khuỷu tay Thân Đồ Song Song đã đặt ở trên bụng Thân Đồ Ý.

Thân Đồ Song Song Quơ đôi bàn tay trắng như phấn, hung dữ nói:

- Lão ba nịnh hót, nếu ba có bản lĩnh cùng soái khí như Tô Dật, ba cứ đi! Nếu thật như thế, con nghĩ mẹ cũng sẽ không phản đối!

- Xú nha đầu ngươi, muốn đánh chết cha ngươi à!

Thân Đồ Ý cau mày, bất đắc dĩ nhịn đau, cười nói.

Một chút chuyện nhỏ tuyệt không kinh động mọi người, Vương Thượng Vũ nhìn về phía Vân Trung Ly, trên khuôn mặt tràn đầy tư vị, trầm mặc cúi đầu.

Thế sự quả là thế, người thành công sẽ được tung hô, kẻ thất bại bị lịch sử xoá tên.

Chính như hắn cũng chỉ là một người hèn mọn, không đi vào con đường võ đạo, ở Man thành nho nhỏ, làm con của một nhà giàu mới nổi, ngược lại cũng có chỗ tự đắc!

Thế nhưng không có cách nào khác, đây là một cái thế giới võ đạo tranh phong, cường giả rậm rạp như rừng.

Không có Tô Dật, hắn giãy dụa trọn vẹn năm năm, cũng chỉ có thể trở thành đồ đần trong miệng người khác, là đối tượng để mọi người chế giễu.

Không có Tô Dật, hắn căn bản không biết mình có thể ở trong rừng, dục huyết phấn chiến.

Cũng không biết, mình có thể vì một người, trả giá đến nước này.

Hóa ra chính mình cũng có thể dựa vào lực lượng bản thân, bảo hộ những người mình yêu mến.

Đột nhiên ánh mắt Vương Thượng Vũ nhìn về phía Tô Uyển Nhi Nhi, trên khuôn mặt kiên nghị chỗ xanh chỗ tím, lúc này nhìn chúng lại như là huân chương công lao, rạng rỡ lấp lánh.

- Tô Dật, ta đã từng ao ước có thể cố tình làm bậy, hoành hành thiên hạ giống như ngươi. Thế nhưng ta quá nhỏ yếu, ta sợ! Ta sợ chết! Ta sợ tất cả tình huống khó mà dự liệu.

Vương Thượng Vũ hạ thấp lông mày, chôn ở trong bóng tối.

Tô Dật lập tức động dung, nhìn qua bóng lưng Vương Thượng Vũ, trong lòng thở dài.

Chỉ nghe Vương Thượng Vũ nói:

- Thế nhưng khi ta biết ngươi gặp nạn ở bên trong Man Yêu Sâm Lâm, mang theo Uyển nhi muội muội chạy ra Man thành, ta mới biết hóa ra thế giới rộng lớn như vậy!

Vừa nói, thân thể Vương Thượng Vũ bắt đầu run rẩy, ngực Tô Uyển Nhi cũng chập trùng theo, cổ họng nghẹn ngào.

Bởi vì đoạn hồi ức Vương Thượng Vũ đang nói kia là thời gian bọn hắn đau khổ nhất.

- Trải qua trăm cay nghìn đắng đến Vân gia, Uyển nhi muội muội bị cấm túc, không chỗ nương tựa, ta phát hiện ta vẫn quá nhỏ yếu. Chịu đủ ức hiếp, ta không tức giận, ta chỉ hận chính ta quá vô năng!

Nước mắt nóng hổi của Vương Thượng Vũ nhỏ xuống mặt đất, thân thể run rẩy.

Mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, Vương Thượng Vũ lau nước mắt, chuyển khóc thành mỉm cười.

- Nhưng bây giờ ta đã có năng lực, bỏ Ngự Thiên cung, lại tiến vào Vân gia. Từ đầu đến cuối ta đều muốn giết trở lại Vân gia, giết trở lại địa phương ta để mất đi lòng tin! Chứng minh, ta có thể! Ta cũng làm được!

Trong mắt Vương Thượng Vũ có một cỗ ngoan cố lấp lóe, lúc này nội tâm vô cùng khát vọng, đều hóa thành hỏa diễm sôi trào liều mạng thiêu đốt.

Xoay đầu lại, một cỗ thần mang kim sắc lấp lánh thiên địa, cơ bắp mạnh mẽ phóng xuất ra một cỗ lực lượng hủy diệt.

Vương Thượng Vũ nhìn về phía Tô Dật, kiên định không thay đổi nói ra:

- Đến nơi này, ta muốn tiếp tục chứng minh chính ta, ta có thể thành công! Ta không muốn đi Ngự Thiên cung, không muốn làm một người an phận thủ thường! Ta cũng muốn bảo vệ ngươi, bảo vệ Uyển nhi, tương lai có thể bảo vệ những người ta muốn bảo vệ!

- Ba ba ba!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tất cả mọi người ở đây đều không kìm lòng được nhìn về phía người cao lớn kia, trong mắt kích động không thôi.

- Kỳ quái, tiểu tử này vậy mà để ta xúc động rơi lệ!

- Không dễ dàng! Tiểu tử này! Mỗi ngày đều bị đánh, chúng ta đối với chuyện Dương gia, Lục gia đều không tiện quản!

- Đều qua rồi, tiểu tử Vương Thượng Vũ này, tâm tính cứng cỏi, càng có huynh đệ thiên tài như Tô Dật! Tiền đồ có hi vọng!

Thân Đồ Song Song và đám người Đông Phương Uyên đứng ở phía sau cùng, cái mũi đỏ bừng, nước mắt chảy dài.

- Đáng ghét, từ khi nào cái tên cao to này có trí tuệ như thế! Nói tới nói lui, lại làm người cảm động!

Thân Đồ Song Song một bên lau nước mắt, một bên cảm động cười.

Lời nói của nữ nhi bảo bối bị Thân Đồ Ý nghe thấy, nhưg âm thầm giấu ở trong lòng, lộ ra cười một tiếng hiểu ý.

- Quá nhiệt huyết! Vương Thượng Vũ, tốt! Trước kia bọn hắn bắt nạt ngươi, ta còn chế giễu ngươi không biết đánh lại! Là phế vật! Sau này, ngươi là người Đông Phương Uyên ta tôn trọng nhất!

Đông Phương Uyên nói lớn, sau đó giơ ngón tay cái lên với Vương Thượng Vũ!

Giữa đám người, Tô Dật nhếch môi, trong ánh mắt có quang mang rung chuyển, hắn chưa từng nghĩ tới Vương Thượng Vũ sẽ nói ra những lời này.

- Tốt, đã ngươi đã quyết định, ta ủng hộ ngươi!

Tô Dật vì đó mà động lòng, hào hùng nói.

Lập tức Tô Dật, Vương Thượng Vũ cùng tất cả mọi người ở đây đều thoải mái cười to!

Bá Hoàng Chiến Thể, thiên tài kinh người như này cũng lưu lại Cổ tông, đối với Cổ tông mà nói, chính là một chuyện cực kỳ may mắn.

- Ta tuyên bố, sau này Cổ tông sẽ có ba người thừa kế! Tinh nhi, thiên phú không cần nhiều lời, Uyển nhi, Băng Loan thần nữ, Vũ nhi, Bá Hoàng thần tử, mà ta cũng tự mình thu Vương Thượng Vũ làm đệ tử thân truyền, giúp đỡ đăng đỉnh võ đạo! Người còn lại, phải cố gắng!

Vân Trung Ly giang hai tay ra, hướng tất cả mọi người tuyên bố!

Nghe vậy, Tô Uyển Nhi đang ôm khuỷu tay Vương Thượng Vũ, sung sướng vô cùng.

Tô Uyển Nhi kích động nhìn Tô Dật và Vương Thượng Vũ, hai cái này tốt nhất thanh mai trúc mã, cao giọng nói:

- Quá tuyệt! Thượng Vũ ca ca, Tô Dật ca ca, đây là một ngày vui vẻ nhất của ta ở Cổ tông!

Vân Trung Ly cũng vuốt vuốt chòm râu, có thể trông thấy Uyển nhi vui vẻ như thế, tự nhiên cũng vô cùng vui, nói khẽ:

- Uyển nhi, sau này ngươi cũng phải hảo hảo cố gắng, nhanh chóng đạt được tiêu chuẩn như tỷ tỷ ngươi, về phần lệnh cấm thì hủy bỏ! Vũ nhi, ngươi cũng phải bảo vệ Uyển nhi thật tốt!

Thời điểm Tô Uyển Nhi cười tươi như hoa, Vân Hãn Trần đi ra, nhìn Tô Dật.

Ánh mắt mọi người lại tập trung một lần nữa, phải biết rằng Vân Hãn Trần vốn là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi.

Bây giờ đệ nhất tế ở Cổ tông nên hắn đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.

Danh lợi, người trong lòng vốn thuộc về Vân Hãn Trần đều bị Tô Dật tước đoạt.

Vân Hãn Trần sẽ xử trí như thế nào?

Thấy Vân Hãn Trần đi ra, ánh mắt Vân Trung Ly cũng theo đó mà trở nên ngưng trọng, không nói một lời.

Thời điểm tất cả mọi người ngừng thở, Vân Hãn Trần nói với Tô Dật:

- Tô Dật, chúc mừng ngươi! Sư phụ, cũng chúc mừng người lại thu được một đồ đệ tốt!

Lập tức, ánh mắt Vân Hãn Trần bắn ra một tia tinh quang, từ khí tức tu vi hắn khuếch tán ra, đám người đột nhiên ý thức được.

Lúc trước thực lực đệ nhất nhân Vân gia, vẫn mạnh mẽ như vậy.

Ở trong tuyệt cảnh, hắn cũng có thu hoạch khổng lồ!

- Tô Dật ta sẽ không bỏ cuộc đâu! Tinh nhi chưa về, ta vẫn có cơ hội! Đây là thế giới cường giả, bây giờ ta không bằng ngươi, ta nhận! Trong Long gia chi chiến, ta sẽ dốc hết tất cả, ngươi tuyệt đối không nên tụt lại!

Khóe miệng Vân Hãn Trần khẽ nhếch, lộ ra một vòng chân thành mà có tính khiêu chiến.

Đảo mắt một vòng, Vân Hãn Trần hướng về phía bên ngoài đi tới, khí lưu Nguyên Tông cảnh bát trọng đỉnh phong khiến tất cả mọi người ở đây vì đó mà rung động.