Chương 2212
Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người ở đây lướt qua hàn ý.
Vân Hãn Trần nói đúng, Long gia chi chiến, chắc chắn đến.
Vân gia, vì thế đã chuẩn bị hơn hai mươi năm.
Mặc dù bây giờ hi vọng của Vân gia là Vân Tinh không có ở đây, nhưng vẫn có Cổ tông đệ nhất tế, còn có Băng Loan thần nữ cùng Bá Hoàng thần tử, càng có Vân Hãn Trần cường thế và Nguyệt Ngưng Nhi ở phía sau.
Năm người cộng lại so vơi Kim Long huyết mạch Long gia mạnh hơn nhiều lắm!
Không nói thực lực tổng hợp của Cổ tông, mà chỉ tính thế hệ trẻ tuổi bên trong Cổ tông, nếu như Vân Tinh đại tiểu thư cũng trở lại, toàn bộ thế hệ trẻ tuổi đã có thực lực đăng phong tạo cực, đánh đâu thắng đó.
Nhất thời, trên mặt tất cả các gia chủ đều tuôn ra một phần ngạo nghễ, giống như ngày mai sẽ quyết một trận tử chiến cùng Long gia.
Ánh mắt của mọi người theo Vân Hãn Trần rời đi, lại thu về trên người Tô Dật.
- Nhạc phụ, ngươi dự định Long gia chi chiến như thế nào?
Tô Dật nhìn về phía Vân Trung Ly.
Ánh mắt Vân Trung Ly hơi khép lại, mời chúng nhân ngồi xuống, lập tức nặng nề nói ra:
- Năm đó Long gia và Vân gia ta đại chiến ở Trung Châu, nếu không phải lão giả thần bí kia xuất hiện, Vân gia sẽ không bị tan rã! Sau đó, Tinh nhi suy nhược, Uyển nhi vừa sinh, càng làm cho Cổ tông không có phương pháp phân thân!
Nhớ tới đoạn thời gian kia, mọi người không khỏi nắm chặt thành ghế.
Nguyệt Vô Cấu ngồi ở phía tây, càng căm giận bất bình, nói ra:
- Mấy chục năm qua mỗi nhà chúng ta đi qua đều biệt khuất! Nhưng không nghĩ tới có hai nhà bại hoại này!
- Đúng vậy, xem ra, Long gia đã thẩm thấu vào Cổ tông ta nhiều năm! Tràng chiến dịch này, Long Quảng rất hiểu rõ chúng ta, nhưng chúng ta đều không biết gì!
Ánh mắt Thân Đồ Ý ngưng trọng, bên trong ánh mắt chảy ra một tia hận ý.
Vân Trung Ly khoát tay áo, nhẹ giọng nói:
- Mọi thứ đều có lợi và hại, lần này Vân gia có biến hóa lớn như thế, Long gia lại có thể như thế nào? Hiện tại tin tức tốt nhất chính là Tinh nhi không ở trong tay Long gia, mà bi kịch Uyển nhi không còn tiếp diễn nữa!
- Uyển nhi bi kịch là sao?
Tô Dật hỏi.
Uyển nhi ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Tiểu Mạn tỷ tỷ, ánh mắt rung động, nói:
- Cha, thời điểm con luyện hóa tinh huyết, giống như trông thấy chuyện năm đó. Chẳng lẽ là Long gia sao?
Vân Trung Ly hít sâu một hơi, bây giờ Uyển nhi đã trưởng thành, càng trở thành Băng Loan thần nữ, nên bí mật này cũng không cần giữ nữa.
- Năm đó Uyển nhi bị người bắt cóc, bây giờ dư nghiệt Long gia xuất hiện tại Cổ tông, hết thảy đều không phải ngẫu nhiên! Ta tin tưởng là Long gia gây nên.
Vân Trung Ly nói.
Dứt lời, bàn tay băng lãnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn đang cầm tay Tô Uyển Nhi khẽ run, nói:
- Nếu không phải Băng Loan Chân Thần rót một tia tàn hồn vào bên trong cơ thể mẫu thân ngươi, bị ngươi hấp thu, lúc lâm nguy, tàn hồn hộ chủ, giúp ngươi rời đi, hậu quả khó mà lường được!
- Đúng vậy, tất cả đều là duyên phận!
Vân Trung Ly cười khổ.
Toàn trường lắc đầu, duy chỉ có một mình Tô Dật là trở nên âm hàn, ngưng giọng nói ra:
- Sau Thiên Phong Chiến, ta và Long gia liền kết xuống đại thù! Ta có một kế hoạch, các ngươi nghe thử xem.
Vừa mới nói xong, sơn phòng Nguyệt gia được sáu đạo nguyên khí nhanh chóng bao phủ, ánh sáng mênh mông cách biệt sơn phòng của tông chủ.
Một bên khác, trên sườn núi Nguyệt gia, bên trong bóng đêm ẩm ướt có một khuôn mặt tú lệ, người này chính là Nguyệt Ngưng Nhi từ trong phòng đi ra.
Ánh trăng mờ nhạt, trong sáng thanh lãnh.
Xa xa tất cả đều lờ mờ, giống như có thể chiếu xạ ra cảm xúc xoắn xuýt trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi.
- Các ngươi luôn luôn thích lừa mình dối người sao?
Sau lưng, có một giọng nói từ tính truyền đến.
Nguyệt Ngưng Nhi đang chống cằm trầm tư, vừa nghe liền biết là giọng nói của Vân Hãn Trần, nàng lập tức ngước đôi mắt lên, nói:
- Không phải ngươi cũng thế sao? Biết rõ nàng sẽ không thích ngươi. Coi như trở về, cũng sẽ không thích ngươi.
Vân Hãn Trần hạ thấp lông mày, cười khổ một tiếng.
Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt gia sơn giới mênh mông, màu sắc núi non nhàn nhạt như là thủy mặc, yên tĩnh lạ thường.
- Vậy ngươi bảo ta cứ như vậy nhận thua sao? Thích không nhất định phải có được, nếu như biết rõ người kia mạnh hơn chính mình, còn muốn đi chiếm lấy nàng, đây không phải yêu mà là tự tử?
Vân Hãn Trần nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi.
Nguyệt dung thoáng run lên, ánh mắt nhìn về phía Vân Hãn Trần hơi có vẻ không tưởng tượng nổi, Vân Hãn Trần luôn luôn thanh cao vậy mà nói ra những lời này.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Nguyệt Ngưng Nhi nói.
Vân Hãn Trần tiêu sái ngồi xuống, ngửa đầu hít lấy mùi cỏ dại thơm ngát giữa đêm, hừ nhẹ nói:
- Đến tìm tung tích Tinh nhi! Năm đó, ba người các ngươi không vui liền đến nơi này, ta đều biết!
Nói xong, chính Vân Hãn Trần cũng bật cười, hóa ra mình vẫn luôn thầm mến như vậy.
- Tương tư đơn phương không mệt mỏi sao?
Nguyệt Ngưng Nhi yếu ớt nhìn qua.
- So ra, nếu để cho Tinh nhi cảm thấy không vui, ta yêu, lại có giá trị gì? Ta tin tưởng, ta sẽ mạnh mẽ, sẽ mạnh đến mức người khác không cách nào coi nhẹ. Không đủ mạnh, ta sẽ lại cố gắng thêm một chút, cho dù cuối cùng nàng vẫn không yêu ta, thế nhưng nàng cũng sẽ để ta ở trong lòng.
Vân Hãn Trần cười một tiếng xán lạn, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi, nói nhỏ:
- Ta đã từng là thiên kiêu chi tử, hóa ra lại hèn mọn như thế, thật buồn cười?
Nguyệt Ngưng Nhi lắc đầu, khóe miệng hơi mở ra, nói:
- Ngươi rất tốt! Tinh nhi cũng rất tốt! Có lẽ chúng ta nên sống theo bản thân.
- Hô!
Yên lặng không nói, bên trong Nguyệt gia sơn giới, có một vệt bóng đen đột nhiên bay lên, xẹt qua trước mắt Nguyệt Ngưng Nhi và Vân Hãn Trần.
- Vị kia là ai? Phong bá? Không, Tô thúc thúc sao?
Vân Hãn Trần ngồi dậy.
Dưới màn đêm, Nguyệt Ngưng Nhi lộ ra một nụ cười mỉm, đứng dậy, nói nhỏ:
- Đi thôi! Chúng ta cũng nên đi cố gắng!
Lúc này, trong phòng Nguyệt gia, đám người nghe xong kế hoạch của Tô Dật, đều ngạc nhiên.
Phục Yêu môn, thiên yêu quân đoàn Bá Vương tông và bá vương quân đoàn, Ngự Thiên cung.
Ba chi uy, lại thêm Tuyết Hồng Lâu Thánh Sơn, đã trở thành một cỗ thế lực siêu cấp đáng sợ.
Bây giờ, càng có Vân Tiên Cổ Tông gia nhập, Long gia không còn đáng sợ nữa.
- Quá tuyệt! Tô Dật, kế hoạch này thật không thể tưởng tượng nổi!
Mắt Nguyệt Vô Cấu lộ ra vẻ tán thưởng.
Một cái thế lực khổng lồ như thế, lại bị thanh niên này điều khiển.
Khiến người suy nghĩ nát óc đều không rõ ràng, đến tột cùng Tô Dật làm như thế nào!
Tuyết Hồng Lâu, Kim Trấn Thiên Thạch chuyển thế, năm đó thôn làng chỗ hắn ở bị Long gia diệt, Thánh Đế đuổi tới, bởi vậy mất mạng, mới khiến Thánh Sơn và Tô Dật nhất định đứng ở một bên.
Không nói Tô Dật và Đoan Mộc Tiểu Mạn yêu nhau, Đoan Mộc Kình Thiên chạy trốn mấy chục năm, Đoan Mộc Tiểu Mạn tổn thương nhiều năm, khoản nợ này càng phải tính cho rõ ràng.
Hiện tại, Vân Tiên Cổ Tông gia nhập, càng làm cho thực lực tổng thể đạt tới đỉnh phong.
Nhất thời, ánh mắt mấy đại gia chủ đều giật một cái, hào khí ngất trời.
Cả gian phòng trở nên sôi trào kích động, Kính Nhất Cuồng quát:
- Nếu cô gia đã sớm chuẩn bị xong, gia chủ, Kính gia nguyện làm tiên phong, xông lên Long gia!
Tiếp theo, Đông Phương Thống, Thân Đồ Ý, Vũ Văn Kiếm, Nguyệt Vô Cấu đi theo phụ họa, khí tức Nguyên Vực cảnh kinh khủng tràn ra, không có chỗ nào mà không phải là phong phạm của cường giả Nguyên Vực cảnh đỉnh cấp.